Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 72: Đại Chiến Cốc Dã Nhân 5
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:01:00
Lượt xem: 2
Quỷ Mẫu trong truyền thuyết, đầu hổ chân rồng, mỗi lần sinh ra mười con quỷ, sáng sinh ra, tối đến lại ăn chúng vào bụng, là mẹ của vạn quỷ.
Loại quỷ vật cấp bậc này, nói thật lòng, tôi không đánh nổi.
Vương Thúy Bình đã ở trong hang động đó suốt hai mươi năm, nếu thứ cô ấy đang mang trong bụng không phải là quỷ thai, thì trong điều kiện như vậy, có lẽ cô ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Mặt tôi lập tức tái nhợt.
Giang Hạo Ngôn đến bây giờ mới bừng tỉnh:
"Vậy nên, vừa nãy… cái cô đó… có khả năng chính là Quỷ Mẫu?"
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Vương Thúy Bình tóc tai rối bù đứng ở cửa, mái tóc ướt sũng dính chặt vào khuôn mặt.
Cô ấy nở một nụ cười cứng ngắc quái dị với chúng tôi.
"Ở ngoài đang mưa—"
Vương Thúy Bình ngồi xuống bên đống lửa, dùng tay vuốt tóc, đưa mái tóc dài lại gần lửa hong khô.
Ba chúng tôi nhìn nhau, bắt đầu trao đổi ánh mắt điên cuồng.
"Chạy đi, mau chạy đi!"
"Không phải Quỷ Mẫu cần ăn quỷ liên tục mới tiến hóa sao? Cô ta còn chưa sinh, cứ thử xem sao đã, bên ngoài đám dã nhân cũng khó đối phó lắm!"
"Cậu không hiểu đâu, Quỷ Mẫu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi không chơi nổi đâu. Cậu đi không? Cậu không đi thì tôi đi trước đây?"
Sau khi trao đổi bằng ánh mắt xong, tôi hắng giọng, vỗ nhẹ lên tay Giang Hạo Ngôn.
"Đi cùng tôi ra ngoài đi vệ sinh, tôi sợ quá. Khụ khụ, mang theo túi xách đi, trong đó có giấy."
"Được!"
Giang Hạo Ngôn đeo ba lô lên vai, vòng tay ôm lấy tôi, hai chúng tôi cứng đờ cả tứ chi, chậm rãi bước ra ngoài.
Hoa Vũ Linh nhảy dựng lên.
"Đợi tớ một chút, bụng tớ cũng đau quá."
Cửa phòng vừa đóng lại, ba chúng tôi lập tức vòng ra phía sau, cúi xuống nhìn qua cửa sổ phía sau.
"Kiều Mặc Vũ, cậu chẳng phải là môn chủ sao? Một Quỷ Mẫu chưa sinh con thế này, không cùng cấp độ với truyền thuyết, cậu thực sự không đánh lại sao?"
Hoa Vũ Linh vẫn không cam lòng, tôi đưa tay bịt miệng cô ấy lại, ra hiệu bảo cô ấy nhìn vào trong.
Rừng sâu đêm khuya yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang, trong không khí lơ lửng những hạt mưa lất phất. Trong căn nhà gỗ, ánh lửa màu cam bập bùng, chiếu rọi bóng dáng Vương Thúy Bình, khiến cô ấy trông có vẻ dịu dàng hơn.
Cô ấy quay lưng về phía chúng tôi, đột nhiên thò tay xuống dưới váy.
Rất nhanh, một tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh vang lên. Một đứa bé toàn thân đầy lông được Vương Thúy Bình ôm trên tay, khắp người nó vẫn còn dính dịch nhầy nhớp nháp.
Vương Thúy Bình nhẹ nhàng vuốt ve nó, khe khẽ ngâm nga một giai điệu ru con.
Vừa ru, cô ấy vừa đưa đứa bé lên gần miệng, há to miệng ra, c//ắn mạnh vào c//ổ đứa bé.
Tôi lập tức nín thở. Vương Thúy Bình cắn xé từng mảng lớn, m//áu và dịch nhầy văng tung tóe, chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã ă//n s//ạch đứa bé đó. Sau đó, cô ấy lại thò tay xuống váy, l//ôi ra một đứa bé khác.
"Oẹ—"
Hoa Vũ Linh vội đưa tay bịt miệng, ba chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt kiên định.
Chạy thôi!
Tôi lấy từ trong túi ra trận kỳ và tiền đồng, vội vàng bày một trận pháp khóa hồn đơn giản bên ngoài căn nhà gỗ.
Loại trận pháp cấp thấp này chắc chắn không thể giam giữ được Quỷ Mẫu, nhưng tôi đã bôi m.á.u của Hoa Vũ Linh lên tiền đồng. Cô ấy có Kim Thiền cổ trong cơ thể, có thể áp chế tà vật.
Trận pháp này, tôi chỉ hy vọng có thể giữ chân ả ta nửa tiếng, giúp chúng tôi có thêm thời gian bỏ trốn.
Chúng tôi lặng lẽ rút lui, đợi khi đã cách xa căn nhà gỗ một đoạn, mới vắt chân lên cổ chạy hết sức có thể.
"Tôi thực sự sắp mệt c.h.ế.t rồi! Kiều Mặc Vũ, tôi thực sự hối hận vì đã đồng ý đến cái chốn quỷ quái này với cậu!"
Giữa đêm khuya trong rừng rậm, cây cối rậm rạp, trong bóng tối dường như có những con quái vật khổng lồ ẩn nấp. Mưa càng làm cho đất trở nên lầy lội, khiến việc chạy trốn trở nên vô cùng gian nan.
Vừa chạy, tôi vừa giải thích với bọn họ rằng, Quỷ Mẫu cũng có cấp bậc khác nhau.
Những Quỷ Mẫu đời đầu sau khi sinh con sẽ rất yếu ớt. Chúng sẽ ă//n hết những đứa trẻ mà chúng sinh ra, bụng lại to lên, cứ lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Đến giai đoạn sau, chúng có thể tùy ý l//ấy quỷ con ra từ bụng mà ă//n.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tới mức độ này, Quỷ Mẫu đã đạt đến cấp bậc Quỷ Tướng, cực kỳ khó đối phó. Còn những cấp độ cao hơn nữa, như loại Quỷ Mẫu có thể sinh ra mười con quỷ cùng một lúc trong truyền thuyết, thì đã thuộc cấp độ thần thoại, tôi cũng chưa từng thấy qua.
Vương Thúy Bình bị đám dã nhân canh giữ, không thể rời khỏi thung lũng dã nhân. Bây giờ bị chúng tôi đưa ra ngoài, hậu quả phía sau còn chưa biết sẽ như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-72-dai-chien-coc-da-nhan-5.html.]
Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Trên người cô ấy không có chút tà khí nào, khiến tôi hoàn toàn không cảnh giác, dẫn đến việc phán đoán sai lầm.
"Không trách cậu được. Quỷ Tướng có thể thu liễm tà khí, cậu không phát hiện ra cũng là điều bình thường."
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau một gốc cây bên cạnh. Toàn thân tôi cứng đờ.
"Hoa Vũ Linh, sao giọng cậu lại khàn thế?"
Hoa Vũ Linh bịt miệng lắc đầu, tay run run chỉ về phía trước.
Tôi từ từ quay đầu lại. Trời đang mưa xối xả, Giang Hạo Ngôn giơ đèn pin lên, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt chúng tôi.
Vương Thúy Bình đứng đó, một tay đỡ bụng, tay kia nghịch tóc, quấn lọn tóc quanh đầu ngón tay.
"Kiều Mặc Vũ, cảm ơn cô nhé, cảm ơn cô đã đưa tôi ra khỏi nơi quỷ quái đó."
"Giúp người giúp cho trót, hay là cô để tôi ă//n luôn mấy người đi, thế nào?"
Tôi: "He—piu!"
Tôi phun một búng m.á.u đầu lưỡi lưỡi lên mặt Vương Thúy Bình. Cô ta hét lên một tiếng chói tai.
Lúc này, dù chỉ chần chừ một giây thôi cũng là sự thiếu tôn trọng đối với Quỷ Mẫu. Tôi lập tức rút ra Thanh Long Thất Tinh Kiếm, đ.â.m mạnh vào bụng Vương Thúy Bình. Quả nhiên, bụng cô ta cứng như thép, thanh kiếm chẳng thể xuyên qua dù chỉ một chút.
Tôi vội lấy ra Lôi Kích Mộc Bài, vài tia sét giáng xuống, nhưng Vương Thúy Bình chỉ phải chịu chút thương tổn, đồng thời cũng nổi giận tột độ.
Tôi căng thẳng cực độ, chuẩn bị đối phó với đòn phản kích của cô ta. Nhưng cô ta lại đột nhiên đặt tay lên bụng, từ từ nằm xuống đất.
Quỷ Mẫu, chỉ có vậy thôi sao?
Hoa Vũ Linh cười khẩy, bước lên trước.
"Kiều Mặc Vũ, tôi thấy con Quỷ Mẫu này cũng không lợi hại như cậu nói—"
Vương Thúy Bình nằm ngửa trên mặt đất, hai chân dang rộng. Có thứ gì đó đang bò ra từ giữa hai chân cô ấy.
Con quái vật đó có đầu hổ, mắt giao long, đồng tử dựng đứng, lưng mọc ra đôi cánh, trông giống cánh của loài dực long. Toàn thân nó trơn tuột không có lông, chỉ có một lớp da nhầy bóng loáng, cơ thể dính đầy dịch nhầy, hình dạng kỳ dị đến cực điểm.
Cùng lúc đó, cơ thể Vương Thúy Bình mềm nhũn như một chiếc bao tải rách, chỉ còn lại một lớp da người mỏng manh, rơi phịch xuống đất.
"Không có lợi hại như cậu nói? Còn lợi hại hơn chục lần! Chạy mau!"
Hoa Vũ Linh lập tức quay đầu bỏ chạy, tôi chỉ cảm thấy chân tay lạnh toát, tim trầm xuống đáy vực.
Xong rồi. Đây là một tồn tại còn cao cấp hơn cả Quỷ Tướng!
Tấm Lôi Kích Mộc Bài chứa Thiên Kiếp Lệnh, mỗi lần dùng là mất đi một phần. Nhưng tôi chẳng còn thời gian để lo nghĩ nữa, giơ cao lệnh bài, vừa định niệm Dẫn Lôi Chú, thì từ xa đột nhiên vang lên vài tiếng rú quái dị. Vương Thúy Bình đột nhiên giật mình, cánh thịt sau lưng cô ấy đột ngột bung ra.
Là đám dã nhân! Chúng đến để bắt Vương Thúy Bình về sao?
Không chút do dự, Vương Thúy Bình bỏ lại chúng tôi, vỗ mạnh cánh, thân hình cô ấy như một mũi tên vọt thẳng lên trời, rất nhanh biến mất vào màn đêm dày đặc của rừng sâu. Không còn do dự, chúng tôi cúi đầu, cắm đầu chạy thục mạng!
Không biết đã chạy bao lâu, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một chút ánh sáng.
"Hình như là một ngôi làng!"
Giang Hạo Ngôn bật đèn pin, chúng tôi đội mưa bước tới. Càng đi, tôi càng cảm thấy cảnh vật trước mắt có gì đó quen thuộc.
Đây là thôn Mạo Câu! Chúng tôi đã quay trở lại thôn Mạo Câu!
Phương Đông bắt đầu lờ mờ ló ra ánh sáng ban mai. Chúng tôi bước vào làng, gõ cửa một căn nhà, mong được trú nhờ.
Chủ nhà là một ông lão sống một mình, đôi mắt tam giác lạnh lùng quét qua chúng tôi, dò xét: "Mấy người là ai? Sao lại đến làng vào giờ này?"
"Chúng tôi là lái buôn dược liệu, hôm qua xe tông vào lan can bên đường, tìm cả đêm mới thấy được nơi này."
Trên người tôi vẫn còn khoác áo ngoài của Giang Hạo Ngôn, lớp dầu hóa trang trên mặt cũng bị mưa rửa trôi sạch. Ông lão nhìn tôi một chút, rồi gật đầu.
"Vào đi."
Chúng tôi tranh thủ uống chút nước, ăn vài miếng lương khô, thay quần áo sạch sẽ rồi đổ gục xuống sàn, đầu óc trống rỗng.
Hai đêm gần như không ngủ, lại chạy suốt một ngày, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hoa Vũ Linh đá tôi một phát.
"Kiều Mặc Vũ, giải quyết Quỷ Mẫu kiểu gì đây? Nhanh nghĩ cách đi."
Cách thì có, trên đời này, sức mạnh lớn nhất chính là tinh lực của tinh tú. Muốn tiêu diệt Quỷ Mẫu, có vô số đại trận tinh tú có thể trấn sát nó. Nhưng mấy trận này cần chuẩn bị cực kỳ công phu, phải thu thập rất nhiều đạo cụ và sắp đặt từ trước.
Ví dụ như Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận mà tôi từng sử dụng ở hồ Bà Dương để trấn sát giao xà phải chế tạo đủ 365 lá cờ chủ trận, bố trí theo vị trí các chòm sao, đồng thời kết hợp hai ngôi sao mạnh nhất là Thái Dương và Thái Âm làm mắt trận.
Chỉ riêng thời gian chế tạo trận kỳ cũng cần đến 49 ngày.
Tôi cân nhắc một chút rồi nói: "Hay là cậu ở đây đợi tớ 4 ngày, tớ về chuẩn bị đồ rồi quay lại thu phục Quỷ Mẫu?"