Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 71: Đại Chiến Cốc Dã Nhân 4

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:58
Lượt xem: 7

Tinh thần tôi bừng tỉnh, vội vàng dùng khúc xương gõ mạnh lên thân cây, hét lớn: "Hoa Vũ Linh! Tôi ở đây! Tôi đang ở trong thân cây!"

Dã nhân cũng nghe thấy có người xâm nhập, nó gầm lên giận dữ, đ.ấ.m thùm thụp vào ngực, bám vào dây leo, thoắt cái đã trèo lên trên. Không lâu sau, bên ngoài vang lên những tiếng động của một trận chiến ác liệt.

Tôi lập tức nắm lấy một sợi dây leo, định trèo lên, nhưng lại bị Vương Thúy Bình gọi lại.

Cô ấy ngồi trên đống cỏ khô, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

"Người của cô đến cứu cô sao?"

"Kiều Mặc Vũ, cô đưa tôi ra ngoài cùng đi, xin cô giúp tôi."

Vương Thúy Bình chống tay vào thân cây, từ từ đứng dậy.

Ngay lúc đó, một tia sáng xuyên qua tầng mây, lọt qua những kẽ lá, rọi thẳng xuống người cô ấy.

Tôi kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô ấy, toàn thân lạnh toát, da đầu tê rần.

Vương Thúy Bình tay chân gầy guộc, xương xẩu, nhưng bụng lại căng phồng lên, lớn như một người sắp sinh.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào bụng mình, cô ấy không tự nhiên cúi đầu xuống, giọng nói lẫn theo tiếng nghẹn ngào:

"Đưa tôi ra ngoài..."

"Được——"

Tôi thở dài, bước tới đỡ lấy cánh tay cô ấy.

Tôi dùng một sợi dây leo luồn qua nách cô ấy, cố định trước ngực, buộc thành một nút chắc chắn, sau đó bám vào một sợi dây leo khác để leo lên ngọn cây, rồi kéo Vương Thúy Bình lên theo.

Khi gần leo đến đỉnh, tôi phát hiện thân cây có khắc một ký hiệu kỳ lạ.

Vương Thúy Bình căng thẳng ngước mắt nhìn tôi.

"Kiều Mặc Vũ, cô nhìn thấy gì vậy?"

"Không có gì."

Tôi lắc đầu, đưa tay chạm vào ký hiệu đó, không biết nó được bôi bằng thứ gì mà vừa chạm vào, nó đã mờ đi quá nửa.

Tôi đè nén sự nghi hoặc trong lòng, tiếp tục leo lên trên, rất nhanh đã leo đến ngọn cây, ngồi xuống cành cây, rồi kéo Vương Thúy Bình lên.

Lên đến ngọn cây, chúng tôi lại quấn dây leo quanh eo, chậm rãi trượt xuống. Vừa trượt xuống, vừa tranh thủ quan sát cục diện bên dưới.

Giang Hạo Ngôn đang giao đấu với đám dã nhân.

Ồ, nhìn nhầm rồi, là cậu ta đang bị dã nhân đánh, hoàn toàn là nhận đòn, không hề có phản đòn.

Dã nhân vung một cú đấm, Giang Hạo Ngôn bị đánh bay, đập mạnh vào thân cây, đồ đạc trong ba lô rơi tung tóe.

Mắt tôi sáng lên, nhảy xuống nhặt lấy tấm Lôi Kích Mộc Bài lên.

"Hay lắm, Tiểu Giang!"

"Kiều Mặc Vũ!"

Giang Hạo Ngôn mừng rỡ như điên, lao tới ôm chặt lấy tôi.

"Làm tôi sợ c.h.ế.t mất, cậu không sao là..."

"Xem cậu nhát gan chưa kìa, chỉ là một tên dã nhân thôi mà, có gì đáng sợ đâu, tránh ra, xem tôi đây!"

Tôi đẩy mạnh Giang Hạo Ngôn ra, tiện tay nhặt vài lá bùa, niệm chú dẫn lửa, rồi vung tay ném về phía dã nhân.

Lá bùa dán lên lưng dã nhân, đám lông trên đó lập tức bốc cháy, nó gào thét quằn quại trong cơn đau, lăn lộn dưới đất.

Hoa Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, phất tay một cái, không biết từ đâu lao ra một đàn chuột lớn, nhào lên điên cuồng cắn xé dã nhân.

Ngoài chuột ra, dưới lòng đất còn liên tục có độc trùng chui lên, nào là rết, thằn lằn, và đủ loại côn trùng quái dị không gọi tên nổi, dày đặc bao vây lấy dã nhân.

Dã nhân giãy giụa điên cuồng, gào thét tuyệt vọng, rất nhanh đã kiệt sức, nằm im bất động trên mặt đất.

Tôi bước đến bên cạnh Hoa Vũ Linh, vỗ vai cô ấy.

"Tỷ muội, vẫn là cậu lợi hại nhất."

"A! Quỷ!"

Hoa Vũ Linh đột nhiên hét toáng lên, tát một cái vào mặt tôi, đẩy tôi lảo đảo.

Tôi bò dậy, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

"Cậu làm cái gì vậy hả!"

"Kiều Mặc Vũ?"

Hoa Vũ Linh vỗ vỗ ngực, giận dữ nói: "Gì vậy cha, cậu dọa tôi c.h.ế.t khiếp! Mặt mũi bôi vẽ như quỷ thế này làm gì?"

Thấy tôi trừng mắt nhìn, Hoa Vũ Linh liền đi tới khoác tay tôi.

"Thôi nào, tôi đâu có cố ý, không tin thì hỏi Giang Hạo Ngôn xem."

"Bạn học Giang Hạo Ngôn, cậu có nhận ra thứ bôi trên mặt Kiều Mặc Vũ không?"

Giang Hạo Ngôn gật đầu, liếc tôi một cái đầy ngại ngùng, trên khuôn mặt trắng trẻo khẽ ửng đỏ.

"Vẫn rất đẹp mà."

Hoa Vũ Linh: ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-71-dai-chien-coc-da-nhan-4.html.]

Tôi càng tức hơn, "Đấy nhé, tôi biết ngay là cậu cố tình mà!"

Tôi đưa tay cấu mặt cô ấy, Hoa Vũ Linh vội vàng chạy về phía trước, trong lúc rượt đuổi, sắc mặt Giang Hạo Ngôn bỗng nhiên tái nhợt.

"Đừng đùa nữa, Kiều Mặc Vũ—"

"Kiều Mặc Vũ—"

Giọng nói Giang Hạo Ngôn đầy kinh hoàng, như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ tột cùng.

Cái gan này, Tiểu Giang sau này phải rèn luyện nhiều hơn rồi.

Tôi dừng bước, nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, lập tức hít sâu một hơi lạnh.

Chúng tôi đang ở trong một thung lũng, xung quanh là vách đá dựng đứng, thỉnh thoảng có vài cây bách mọc cheo leo, còn lại đều phủ đầy rêu xanh, dây leo quấn chằng chịt.

Nhưng không biết từ khi nào, trên vách núi đột nhiên xuất hiện vô số hang động. Chúng giống như một tổ ong khổng lồ, dày đặc đến mức không đếm nổi.

Mỗi một cửa hang, đều có một dã nhân to lớn đứng đó, tư thế khác nhau, nhưng tất cả đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.

Tim tôi đập dồn dập, da đầu tê dại, cứng đờ quay đầu nhìn Hoa Vũ Linh.

"Hoa Hoa, mau nhảy thần vũ đi."

Hoa Vũ Linh lườm tôi một cái.

"Không gọi là nhảy thần vũ."

"Nhiều thế này, tôi không biết có khống chế nổi không nữa, lát nữa khi tôi xong chú ngữ, mọi người phải nhanh chóng chạy về phía cửa thung lũng."

Hoa Vũ Linh cắn ngón tay, lấy m.á.u bôi lên lòng bàn tay trái, vẽ một phù văn phức tạp, rồi áp nó lên tim.

"Cổ sinh tứ giác, mê hồn thành sự, cùng long xả nghiệp, quyến thuộc bách thiên."

Hoa Vũ Linh vỗ vào n.g.ự.c mình theo nhịp điệu, vừa vỗ vừa bước theo một nhịp điệu lạ, cơ thể xoay tròn giữa không trung, tóc đen tung bay, biểu cảm trên mặt vừa thành kính lại mang theo vẻ ma mị.

Tôi có chút ghen tị, điệu múa kỳ quái này của cô ấy so với câu "cấp cấp như lệnh" của tôi thì khí thế hơn hẳn, thật bực mình mà.

Hoa Vũ Linh tiếp tục múa vũ thuật, mặt đất dưới chân cô ấy như cũng rung lên theo.

"Ngô dĩ ngô huyết, triệu nhữ chi hồn, dĩ ngô chi thân, kỳ nhữ giáng lâm—"

"Chạy—"

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ, phát ra tiếng "ong ong ong" inh ỏi, vô số côn trùng bay ập xuống từ trên cao, đồng thời, đám dã nhân cũng bắt đầu gào rú, tay bám vào dây leo, từ vách đá nhảy xuống.

Tôi dốc hết sức lực, liều mạng chạy về phía trước.

Hoa Vũ Linh đã triệu hồi tất cả rắn rết, chuột bọ mà cô ấy có thể, nhưng số lượng dã nhân quá nhiều, cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu.

"Chết tiệt, đừng kéo tôi—"

Tôi lao ra khỏi cửa thung lũng, quay đầu nhìn lại, thấy Vương Thúy Bình đang bám chặt lấy cánh tay Giang Hạo Ngôn. Vì bị cô ấy kéo lại, Giang Hạo Ngôn vừa chạy ra ngoài không bao lâu thì cả hai gần như vẫn giậm chân tại chỗ.

Thật phiền phức, tôi đành chạy ngược lại, nắm lấy cánh tay còn lại của Vương Thúy Bình.

Chúng tôi gần như phải kéo lê cô ấy chạy về phía trước, phía sau không ngừng vang lên tiếng "ong ong" của côn trùng và tiếng gào rú của dã nhân.

Tôi không dám ngoảnh lại, chỉ biết cắm đầu chạy, không biết đã bao lâu, thì Hoa Vũ Linh bị vấp phải rễ cây mọc ngang trên mặt đất, ngã nhào xuống đất, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u lớn.

"Hoa Vũ Linh, cậu không sao chứ?"

Tôi vội vã chạy đến đỡ cô ấy dậy, khuôn mặt Hoa Vũ Linh trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt phất tay.

"Không chạy nổi nữa, hao tổn quá nhiều sức lực, nghỉ một lát đã."

Chúng tôi dựa vào thân cây ngồi xuống, lấy nước và thức ăn từ trong ba lô ra. Tôi uống cạn chai nước khoáng, rồi bước tới, quỳ xuống đất, dùng nắp chai hốt lấy vết m.á.u mà Hoa Vũ Linh vừa nôn ra, đổ vào chai.

"Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì thế?"

"Trong người cậu có Kim Thiền cổ, m.á.u này không thể lãng phí, sau này bôi lên Thanh Long thất tinh kiếm để đối phó với tà vật."

Hoa Vũ Linh: "… Cậu cũng tiết kiệm ghê ha."

Xung quanh côn trùng bay loạn xạ, Hoa Vũ Linh nói với chúng tôi rằng phía trước không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, có lẽ là chỗ ở tạm thời của người hái thuốc trên núi.

Chúng tôi tìm thấy căn nhà gỗ, tôi lập một trận pháp đơn giản xung quanh để che giấu khí tức, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen.

Mọi người đều kiệt sức, tôi đốt một đống lửa trong nhà, tất cả cùng ngồi quanh lửa để nghỉ ngơi. Vương Thúy Bình ôm bụng, đi ra sau nhà vệ sinh.

Tôi kể lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, Hoa Vũ Linh vốn đang tựa vào tường chợp mắt, đột nhiên bật dậy.

"Tiếu Dương quỷ cô, vĩnh viễn kết giao?"

"Thảo nào, đám dã nhân đó, hóa ra chính là Tiếu Dương!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Trong "Sơn Hải Kinh" có ghi chép: "Nước Tiếu Dương nằm ở phía Tây Bắc Khu, người ở đó có khuôn mặt người, môi dài, thân đen đầy lông, gót chân hướng ngược, gặp người thì cười, tay trái cầm ống trúc."

Cái gọi là "tay trái cầm ống trúc" nghĩa là trong tay họ thường cầm một ống tre, bởi vì người xưa lợi dụng đặc tính này để thiết kế bẫy săn bắt họ bằng cách đeo ống tre vào cổ tay.

Tiếu Dương còn được gọi là Cán Cự Nhân, cùng với Quỷ Cô, đều là một trong những bộ tướng của Xi Vưu.

"Quỷ Cô Thần chắc cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ? Đó chính là Quỷ Mẫu trong truyền thuyết!"

"Bộ tộc Quỷ Cô và Tiếu Dương kết thông gia từ đời này sang đời khác. Nếu một người phụ nữ mang thai, có khả năng sẽ thức tỉnh huyết mạch, trở thành Quỷ Mẫu. Một khi Quỷ Mẫu xuất hiện, vạn vật đều phải im lặng. Chúng ta dù có hợp sức lại cũng không chống nổi một ngón tay của bà ta."

Ban đầu, Hoa Vũ Linh còn cười nói, nhưng càng nói, nụ cười dần biến mất, cô ấy nuốt nước bọt, giọng run rẩy:

"Kiều Mặc Vũ, cậu vừa nói tìm thấy Vương Thúy Bình ở đâu? Trong động cây của đám dã nhân?"

Loading...