Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 69: Đại Chiến Cốc Dã Nhân 2
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:54
Lượt xem: 7
Tôi trợn mắt.
"Được rồi, được rồi, chỉ có mình tôi là yếu. Khoe cái gì chứ?"
Giang Hạo Ngôn: ……
Một lát sau, chị Vương gọi chúng tôi xuống ăn cơm.
Trên bàn có một đĩa thịt xông khói xào tỏi tươi, dầu mỡ bóng loáng, hương thơm nức mũi.
Vương Dương Dương nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng ròng, nhưng lại không dám gắp một miếng nào. Cả anh Vương và chị Vương cũng không động đũa, chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt căng thẳng mong chờ.
Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai kỹ. Thịt rất dai, có một mùi hương rất đặc biệt, không giống thịt heo.
Tôi ăn thêm vài miếng nữa.
"Ngon quá! Chị Vương, đây là thịt gì thế?"
Anh Vương và chị Vương liếc nhìn nhau, rồi chị Vương cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra.
"Thịt dã nhân."
Tôi nghĩ mình nghe nhầm.
"Thịt gì cơ?"
Anh Vương nghiêm túc nhìn tôi.
"Thịt dã nhân."
"Kiều Mặc Vũ, ăn thịt dã nhân rồi, thì phải làm vợ của dã nhân."
Cô gái nhỏ vốn trốn sau cột nhà nhìn lén chúng tôi, nghe thấy cha mẹ nói vậy, ánh mắt cuối cùng cũng lấy lại chút thần sắc.
"Mẹ ơi, con không cần đi câu dã nhân nữa sao? Chị này sẽ thay con ạ?"
Chị Vương gật đầu, ôm chặt con gái vào lòng, mặt đầy mãn nguyện.
"Đúng vậy, Tiểu Quyên của mẹ không cần đi nữa."
"Hu hu, mẹ ơi, thật tốt quá!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, khung cảnh vô cùng cảm động.
Vương Dương Dương thì nhảy cẫng lên không ngừng. Mãi một lúc lâu tôi mới hiểu ra, thì ra trong ngôi làng cổ xưa này, vẫn còn tồn tại một hủ tục đáng sợ như vậy.
Cứ mỗi mười năm, làng sẽ chọn ra một cô gái vừa đến tuổi trưởng thành, đưa vào núi để câu dã nhân.
Cách câu cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Nhưng cô gái bị chọn sẽ được mặc váy đỏ, mặt bôi đầy dầu màu, hơn nữa, cô ấy còn phải ăn thịt dã nhân. Sau khi ăn thịt dã nhân, cơ thể cô ấy sẽ phát ra một mùi hương đặc biệt. Chỉ cần đưa cô ấy vào rừng sâu, dã nhân sẽ tự động tìm đến.
Những cô gái bị chọn, hoặc bị dã nhân x//é x//ác ngay tại chỗ, hoặc bị kéo vào rừng sâu chịu số phận còn kinh hoàng hơn. Người nhà đương nhiên đau đớn tột cùng, nhưng suốt bao nhiêu năm nay, ngôi làng này vẫn tuân thủ nghiêm ngặt tục lệ đó, không ai dám phản đối.
Điều này thực sự rất kỳ lạ. Trừ khi họ thu được một lợi ích to lớn nào đó, đến mức dù phải hi sinh con gái cũng không muốn rời khỏi nơi này.
"Tiểu Quyên, đi rửa mặt, thay váy rồi đưa bộ đó cho chị này mặc."
"Vâng! Con đi ngay!"
Tiểu Quyên hớn hở chạy đi. Lúc này, vợ chồng nhà họ Vương đồng loạt quay sang nhìn tôi. Tôi ho nhẹ một tiếng.
"Liệu có khả năng… tôi không đồng ý không?"
"Chuyện này không phải do cô quyết định."
Chị Vương xắn tay áo lên, bước tới tóm lấy cánh tay tôi.
Ha! Tôi là truyền nhân duy nhất của Địa Sư, từ nhỏ đã được huấn luyện khống chế đối thủ, đánh bại hai ba gã đàn ông trưởng thành cũng không thành vấn đề!
Tôi giơ tay lên, đập 2 tay vào nhau rồi thủ thế.
Giây tiếp theo, tôi thét lên một tiếng.
"Mẹ ơi, tay chị làm bằng thép đấy à?"
Thật sự không ngờ, một phụ nữ trung niên trông có vẻ bình thường như chị Vương lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy!
Chẳng mấy chốc, tôi và Giang Hạo Ngôn đã bị vợ chồng họ khống chế. Anh Vương lấy một nắm thảo dược, băm nhỏ rồi nhét vào miệng tôi. Chỉ chốc lát, lưỡi tôi bắt đầu tê rần, toàn thân cứng đờ, không thể động đậy.
Giang Hạo Ngôn cũng bị ép ăn thứ đó, rồi bị quẳng sang một bên.
Chị Vương lấy mực dầu, tỉ mỉ vẽ lên mặt tôi, vừa vẽ vừa thở dài.
"Đừng trách tôi, con cái là ruột gan của cha mẹ, tôi không nỡ để Tiểu Quyên đi chịu chết."
"Nếu cô may mắn, gặp được dã nhân giống đực, chưa chắc đã c.h.ế.t đâu."
Kiểu trang điểm này rất cầu kỳ, chị ta vẽ suốt một tiếng đồng hồ, đến tận khi trời hoàn toàn tối đen. Lúc này, anh Vương dìu Giang Hạo Ngôn vào phòng khách, để cậu ấy nằm trên ghế sô-pha. Sau đó, hai vợ chồng họ dẫn tôi đến từ đường của làng.
Trước cửa từ đường có hai ông lão nghiêm nghị đứng gác. Một trong số đó chính là Ngũ gia gia mà Vương Dương Dương đã nhắc đến. Thấy tôi đến, Ngũ gia gia khẽ gật đầu với vợ chồng họ Vương.
"Ừ, hai đứa về trước đi. Sáng mai quay lại tiễn Tiểu Quyên."
Dáng người của tôi và Tiểu Quyên tương tự nhau, mặt lại bị bôi đầy màu vẽ như quỷ, căn bản không thể nhận ra, dân làng hoàn toàn không nghi ngờ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-69-dai-chien-coc-da-nhan-2.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Chị Vương còn làm bộ sụt sùi, lấy tay quẹt mấy giọt nước mắt không hề tồn tại, vỗ nhẹ tay tôi một cái rồi mới cùng chồng lưu luyến rời đi.
Tôi bị họ dìu vào trong từ đường, máy móc bước từng bước một.
Nhìn thấy bức tượng trong từ đường, tôi chấn động.
Bức tượng có đầu bò, thân người, trong tay còn cầm một bó thảo dược. Đây là… Xi Vưu sao?!
Dưới chân núi Thần Nông Giá, tại một ngôi làng nhỏ, tại sao dân làng lại thờ ma thần Xi Vưu?!
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào pho tượng, một ông lão bên cạnh lạnh giọng quát.
"Tiểu Quyên! Đây là tượng của Viêm Đế Thần Nông, ánh mắt cháu là sao đây? Phải tôn trọng một chút, được chọn lên núi là phúc khí của cả nhà cháu đó!"
Viêm Đế Thần Nông?!
Tôi sững người, bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, Viêm Đế cũng có đầu bò, thân người. Trong sử sách có ghi chép rằng: "Xi Vưu mang họ Khương, là hậu duệ của Viêm Đế. Xi Vưu và Viêm Đế đều thuộc thị tộc Thần Nông. Nếu vậy thì… bức tượng có đầu bò, thân người này cũng không có gì lạ!
Lễ tế diễn ra rất phức tạp. Đầu tiên, họ ép tôi quỳ trước pho tượng, miệng lẩm bẩm niệm một tràng dài những câu cầu nguyện. Đại ý là cảm tạ Viêm Đế ban phước, giúp dân làng khỏe mạnh, cuộc sống ấm no.
Sau đó, họ để tôi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đống lửa, đọc tiếp một đoạn thần chú, rồi ném vào đống lửa một nắm lớn thảo dược.
"Tiếu Dương Quỷ Cô, vĩnh viễn phù hộ."
Một đám người vây quanh tôi, đi vòng tròn. Khói nghi ngút bốc lên, cay đến mức tôi hoa mắt chóng mặt. Chẳng bao lâu sau, tôi ngồi trên ghế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, trời đã hửng sáng.
Ngũ gia gia đứng bên cạnh, cẩn thận nhét một con d.a.o găm vào thắt lưng tôi, sau đó đeo vào hai cánh tay tôi mỗi bên một ống tre.
Tôi mơ hồ khó hiểu.
Ngũ gia gia cúi đầu, dặn dò tôi:
"Nếu dã nhân tóm lấy vai cháu, đừng phản kháng, đó là phước phần của cháu."
"Nếu nó nắm lấy cổ tay cháu, hãy rút tay ra khỏi ống tre, rồi dùng d.a.o đ//âm vào mắt nó."
Tôi cảm thấy rất hoài nghi. Truyền thuyết về dã nhân đã có từ bao nhiêu năm, bao nhiêu đoàn thám hiểm đã vào rừng mà chẳng tìm thấy gì. Đám dân làng này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?
Tôi được đỡ dậy, đặt lên một chiếc kiệu khiêng bằng trúc. Bốn dân làng khiêng tôi rời khỏi từ đường bằng cửa sau, hướng thẳng lên núi.
Cả làng đều đến tiễn tôi. Vợ chồng anh Vương đứng đầu đoàn người, mặc quần áo mới tinh, có người dìu hai bên. Chị Vương khóc lả trên vai anh Vương, dân làng xung quanh liên tục an ủi.
Khóc được một lát, Ngũ gia gia vung tay ra hiệu tiếp tục lên đường.
Địa thế dần cao lên. Những đám mây mỏng vắt ngang bầu trời, sương sớm bao phủ núi rừng, không khí trong lành lạnh buốt. Tôi hít sâu một hơi, cảm giác tay chân đã có chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Cúi xuống nhìn hai ống tre quấn trên tay, tôi cảm thấy chúng rất quen thuộc một cách kỳ quái.
Trên suốt đoạn đường, dân làng đều im lặng cúi đầu. Càng lên cao, đường càng dốc, càng khó đi. Thế nhưng, bốn người khiêng kiệu chẳng có vẻ gì là khó nhọc. Bọn họ khỏe đến mức đáng sợ, cứ như chúng tôi đang đi trên đất bằng.
Với sức lực này, đi làm phu khuân vác, một ngày ít nhất kiếm được cả nghìn tệ!
Cuối cùng, một thung lũng xuất hiện phía trước. Hai vách đá dựng đứng, khe núi nhỏ hẹp, lối vào bị phủ kín bởi những dây leo rậm rạp. Dân làng rút d.a.o phay ra, chặt đứt dây leo, mở đường vào trong. Đi khoảng hơn trăm bước, không gian đột nhiên mở rộng.
Một bãi đất phẳng rộng bằng cả sân vận động hiện ra trước mắt. Ngay chính giữa bãi đất có một cây đại thụ khổng lồ.
Tôi chưa từng thấy một cái cây nào lớn đến vậy, thân cây rất to, đường kính ít nhất phải được hai mét.
Tán cây phủ kín thung lũng, dây leo chằng chịt bám vào vách đá hai bên, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao trùm cả không gian.
Ngũ gia gia ra hiệu thả tôi xuống. Khi tôi còn đang sững sờ, tất cả dân làng đã rút khỏi thung lũng, đứng gác ở cửa.
Tôi chậm rãi đi quanh thân cây, định quan sát kỹ hơn. Đúng lúc đó, gió nổi lên dữ dội. Những dây leo trên đỉnh đầu run bần bật, tạo thành âm thanh rào rào đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, một cái bóng đen khổng lồ rơi từ trên cao xuống ngay bên cạnh tôi.
Tán cây che bớt ánh sáng, chỉ có vài tia lọt qua kẽ lá, rọi xuống thứ quái vật trước mặt tôi.
Nó đứng thẳng trên hai chân, cao khoảng hai mét, cánh tay rất dài, phủ đầy lông đỏ, khớp khuỷu tay và đầu gối hướng ngược lại so với con người, cong vào trong một cách kỳ lạ.
Nhưng điều quái dị nhất là khuôn mặt.
Nó có bảy phần giống người, nhưng miệng lại cực lớn, gần như chiếm trọn nửa dưới khuôn mặt. Môi trên bạnh lên, gần như che lấp cả mũi.
Nhìn thấy tôi, dã nhân bật cười.
"Khà khà khà——"
Hắn há rộng miệng, một luồng hơi thở tanh nồng bốc lên nồng nặc. Vừa cười, hắn vừa đưa tay chộp lấy cổ tay tôi, đúng vào chỗ đang cầm ống tre.
Tôi lập tức rút tay khỏi ống, với xuống eo tìm con d.a.o găm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, biến cố xảy ra.
Dã nhân đột ngột chồm tới gần, nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, rồi buông ống tre, đồng thời hai tay nắm chặt lấy vai tôi.
Một luồng sức mạnh kinh khủng từ đôi tay hắn truyền đến, tôi có cảm giác xương cốt của mình sắp bị bóp nát. Cánh tay đau nhói, tôi vô thức buông tay, con d.a.o găm rơi xuống đất.
"Khà khà khà——Khà khà khà——"
Dã nhân ngửa đầu cười lớn, giữa kẽ răng nhọn hoắt vẫn còn vướng thịt vụn và lông động vật.