Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 68: Đại Chiến Cốc Dã Nhân 1
Cập nhật lúc: 2025-03-27 05:00:52
Lượt xem: 6
Dưới chân núi Thần Nông Giá, có một ngôi làng cổ xưa, nơi lưu truyền một bí pháp: dùng phụ nữ trưởng thành để câu dã nhân.
Lần này, người được chọn trong làng chính là tôi.
Nếu may mắn, tôi sẽ mang thai và sinh ra hy vọng của cả làng.
Nhưng lần này vận may không đứng về phía họ.
Bởi vì họ không biết rằng, tôi chính là truyền nhân duy nhất của Địa Sư.
*****
Cơn mưa lớn trút xuống núi rừng, nước mưa đập vào mặt đất, tạo nên một lớp sương mỏng mờ ảo.
Tôi giơ tay che mắt, nheo mắt nhìn tấm biển phía trước.
"Cốc Dã Nhân – Thôn Mạo Câu, Giang Hạo Ngôn, chính là chỗ này, chúng ta tìm thấy rồi!"
Giang Hạo Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau nước mưa trên mặt.
"Cái thôn quái quỷ gì thế này, khó tìm c.h.ế.t đi được."
Quả thực là nơi này rất khó tìm. Núi rừng Thần Nông Giá rậm rạp, những tán cây cổ thụ sum suê che khuất cả bầu trời. Trên bản đồ vệ tinh rõ ràng hiển thị ngôi làng ở gần đây, vậy mà chúng tôi đã mất hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy được biển báo.
"Mưa lớn quá, vào làng trước rồi nói sau."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm ba trường Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa Sư đời này.
Địa Sư, trong thời cổ đại còn được gọi là thầy phong thủy.
Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều chính là Giám chính của Khâm Thiên Giám, đồng thời cũng là chưởng môn truyền đời của Phong Môn.
Lần này, tôi cùng bạn mình là Giang Hạo Ngôn đến Thần Nông Giá, tỉnh Hồ Bắc, để tìm một loại dược liệu đặc biệt trong núi.
Theo lời giới thiệu của người hướng dẫn địa phương, dưới chân núi có một ngôi làng tên là Mạo Câu, dân làng chủ yếu sinh sống bằng nghề hái thuốc, quanh năm buôn bán các loại thảo dược quý hiếm.
Ngôi làng nằm trong một thung lũng, chỉ có một con đường nhỏ dẫn vào.
Mặt đường lầy lội, bùn bám dày đặc bên ngoài giày leo núi, đến mức gần như đóng thành một lớp vỏ. Tôi và Giang Hạo Ngôn đi lại vô cùng chật vật.
"Sao chỗ này lại gọi là Cốc Dã Nhân? Kiều Mặc Vũ, cậu nghĩ thật sự có dã nhân không?"
Thần Nông Giá luôn tồn tại truyền thuyết về dã nhân.
Nghe nói, chúng có bộ lông đỏ rực, thân hình to lớn, chiều cao trung bình lên tới hai mét. Dã nhân khát m.á.u lại tàn nhẫn, thích ăn th//ịt ng//ười. Một khi con mồi rơi vào tay chúng, chúng sẽ phát ra những tràng cười quái dị, chấn động màng nhĩ.
Bao nhiêu năm qua, vô số đoàn thám hiểm và truyền thông đã tiến vào rừng để tìm kiếm dã nhân, nhưng tất cả đều trở về tay trắng. Ai mà biết được, có khi lời đồn ban đầu chỉ là chuyện hoang đường do dân làng thêu dệt.
Khi tôi và Giang Hạo Ngôn đang nhỏ giọng trò chuyện, bỗng có một giọng nói phẫn nộ vang lên không xa:
"Không phải tin đồn nhảm đâu! Thật sự có dã nhân, cháu đã thấy rồi!"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Dưới gốc cây lớn ở cổng làng, một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đang ngồi xổm, ngước khuôn mặt đỏ hoe, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Mưa lớn như thế này, sao đứa bé đó vẫn còn chơi một mình dưới gốc cây?
Tôi bước đến chỗ cậu bé, lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong túi, định trêu nó.
"Ồ, thật sao? Cháu thấy dã nhân ở đâu?"
Cậu bé nhận lấy thanh sô-cô-la, nắm chặt trong tay rồi đưa tay quệt mũi.
"Là Ngũ gia gia của cháu câu được đấy!"
"Phì, vậy thì cô cũng từng gặp Siêu Nhân Điện Quang rồi!"
Tôi giả vờ giật lại thanh sô-cô-la, cậu nhóc lập tức hoảng lên, nhảy dựng lên rồi đá vào ống chân tôi một cú.
"Trả lại đây! Đồ đàn bà xấu xa, tôi sẽ trói cô lên núi để câu dã nhân!"
"Vương Dương Dương! Con nói lung tung cái gì thế hả!"
Một người phụ nữ trung niên đẫy đà bất ngờ từ xa chạy tới, sắc mặt biến đổi, túm lấy cậu bé rồi vung tay đánh liền mấy cái vào m.ô.n.g nó. Cậu nhóc bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết.
Tôi và Giang Hạo Ngôn vội vàng khuyên can mấy câu, sắc mặt của mẹ cậu bé mới dịu lại, hỏi chúng tôi đến làng làm gì. Nghe nói chúng tôi đến mua dược liệu, bà ta liền đảo mắt, nhiệt tình kéo lấy tay tôi.
"Thật đúng lúc! Loại Thất Diệp Nhất Chi Hoa mà hai người cần, nhà tôi có bán đấy. Đi, về nhà tôi xem thử đi!"
Nhà chị Vương nằm ở cuối làng, sát với chân núi phía sau.
Bây giờ mới cuối tháng Năm, nhiệt độ trong núi thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Tôi và Giang Hạo Ngôn đều mặc áo leo núi chống thấm chuyên dụng, bên trong còn mặc thêm áo dài tay. Nhưng hai mẹ con nhà họ Vương lại chỉ mặc áo cộc tay.
Vương Dương Dương thậm chí còn đi chân trần, vui vẻ chạy nhảy bên cạnh chúng tôi.
Cả làng đều là những ngôi nhà gạch đỏ cổ kính, tường sân dựng cao. Trên đường, thỉnh thoảng bắt gặp vài đứa trẻ, đứa nào cũng như Vương Dương Dương, chân trần chạy tung tăng dưới mưa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Trẻ con trong làng đều thế đấy, từ nhỏ đã quen rồi, khỏe lắm, không sao đâu!"
"Đại Lâm ca! Có khách đến mua dược liệu này!"
Chị Vương mở cổng, nhiệt tình mời chào, rót nước pha trà cho chúng tôi.
Nhà chị Vương được xây khác với những căn nhà khác, tầng một cao khoảng hai mét, rỗng bên dưới, trông hơi giống kiểu nhà sàn ở Vân Nam, trên trần treo chi chít các loại dược liệu. Một người đàn ông đang ngẩng đầu, lật qua lật lại những bó thuốc trên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-68-dai-chien-coc-da-nhan-1.html.]
Nghe xong mục đích của chúng tôi, hắn rút ra một cành khô từ đống thảo dược, chỉ vào những chiếc lá phía trên cho chúng tôi xem.
"Đây chính là Thất Diệp Nhất Chi Hoa. Tôi biết chỗ nào có mọc, có thể dẫn các người đi."
"Chỉ là nơi đó xa lắm, phải trèo qua mấy dãy núi mới tới được, cực khổ vô cùng. Một chuyến đi…"
Người đàn ông liếc nhìn chị Vương, hắng giọng một cái rồi giơ một ngón tay lên.
"Một vạn tệ, tôi dẫn đường."
"Một vạn cơ à, đắt vậy—"
"Rẻ thế à? Chốt luôn!"
Tôi còn chưa kịp trả giá, Giang Hạo Ngôn đã lập tức gật đầu đồng ý. Bốn người trong phòng, ngoại trừ cậu ta, ba người còn lại đều lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Tôi thì hận vì ra giá quá cao, còn vợ chồng nhà họ Vương thì hận vì đã không hét giá cao hơn.
Thật đáng giận! Tên phú nhị đại này đúng là phá giá thị trường! Tôi chỉ cần trả năm nghìn thôi cũng thừa người dẫn đường.
Giang Hạo Ngôn mang theo tiền mặt bên người. Nhận được tiền, vợ chồng chị Vương vui vẻ dọn cơm nước cho chúng tôi, còn sắp xếp cả chỗ nghỉ ngơi. Dự báo thời tiết cho thấy mưa sẽ kéo dài hai ngày. Đợi đến mai, Hoa Vũ Linh bạn tôi cũng đến nơi, mưa vừa tạnh, chúng tôi có thể lập tức xuất phát.
Phòng chúng tôi ở tầng ba. Cuối hành lang có một phòng tắm. Tôi cầm theo quần áo sạch rồi đi vào tắm rửa.
Phòng tắm có phong cách cũ kỹ, dán gạch men trắng nhỏ. Một tấm rèm tắm bẩn thỉu ngăn khu vực vòi sen. Tôi bật công tắc đèn, bóng đèn trên trần nhấp nháy một cái rồi phụt tắt.
Trời tuy chưa tối hẳn, nhưng trời mưa âm u, tầm nhìn trong nhà vệ sinh rất kém. Tuy nhiên, vẫn còn có thể nhìn thấy mờ mờ, đèn hỏng thì thôi vậy.
Tôi đặt quần áo lên chiếc ghế bên cạnh, bước đến kéo rèm ra.
Vừa kéo rèm, tôi lập tức rợn tóc gáy, tim như ngừng đập.
"Đệch! Cô là ai?!"
Bên trong buồng tắm, có một cô gái đang đứng đó.
Cô ta trạc tuổi tôi, mặc một chiếc váy đỏ rực, tóc dài xõa ngang vai. Mặt cô ta vẽ đầy những nét sơn loang lổ đủ màu sắc, môi tô đen kịt, bầu mắt phủ đầy phấn xanh lá, trông vừa quái dị, vừa rợn người.
Nghe tôi hỏi, cô gái nhỏ đảo mắt một vòng nhưng không trả lời, chỉ đứng yên bất động.
"Mẹ ơi! Chị lại dọa người nữa kìa! Mẹ ơi, lên đây mau!"
Vương Dương Dương lập tức lao đến cầu thang hét toáng lên. Một lát sau, chị Vương dậm chân bước lên, tóm lấy tai cô gái nhỏ, lôi cô ấy ra ngoài.
"Cút về phòng ngay!"
Chị Vương quay lại, nở nụ cười áy náy. "Ngại quá, con gái tôi đầu óc không được minh mẫn cho lắm."
Tôi cũng không để tâm, tiếp tục đi tắm. Sau khi tắm xong, Vương Dương Dương lại bám theo tôi như hình với bóng.
Tôi tò mò hỏi:
"Chị cháu bị sao thế?"
Vương Dương Dương vỗ tay cười khúc khích.
"Chị cháu sắp gả cho dã nhân rồi!"
"?"
Quả nhiên không thể nói chuyện nghiêm túc với mấy đứa nhóc ở tuổi này. Tôi đi đến đâu, nó lại tò mò chạy theo đến đó, làm tôi bực mình không chịu nổi.
"Cháu thích chơi nước không?"
"Thích!"
"Thích chơi bùn không?"
Mắt Vương Dương Dương sáng lên, gật đầu mạnh một cái.
"Cũng thích!"
"Vậy thì lấy đôi giày leo núi của cô đi cọ sạch đi. Xem này, toàn bùn đất!"
Tôi nhét đôi giày cho nó, tiện tay đưa luôn một cái bàn chải, rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại, để nó ở trong đó đánh giày giúp tôi.
Cuối cùng cũng được một chút yên tĩnh.
Tôi đứng bên cửa sổ hành lang nhìn xuống. Ở cổng, chị Vương và anh Vương đang đứng cãi nhau. Chị Vương khóc sướt mướt, còn anh Vương thì bực bội đi qua đi lại.
"Tôi cũng đâu có cách nào khác! Đây là quy tắc của làng, bà khóc thì có ích gì?"
"Bà không nỡ xa Điềm Điềm, chẳng lẽ tôi nỡ sao? Nhưng chúng ta không thể mang người khác ra thế mạng được!"
Mưa quá lớn, lời nói của họ đứt quãng, tôi không nghe rõ. Tôi cứ nhìn họ chăm chú, đột nhiên hai người họ cùng lúc quay đầu lên tầng ba. Tôi bị doạ đến nhảy dựng, vội vẫy tay chào.
"Giang Hạo Ngôn, cậu có cảm thấy người trong làng này sức khỏe đặc biệt tốt không?"
"Mưa lớn như thế, lúc mình đến đâu có nói to, vậy mà Vương Dương Dương ngồi dưới gốc cây lại nghe rõ ràng."
"Còn nữa, hôm nay trời khá lạnh, nhìn xem cậu bé mặc gì kìa. Anh Vương và chị Vương ở dưới nhà cũng mặc áo cộc tay, anh Vương thậm chí còn đi chân trần."
Giang Hạo Ngôn vừa tắm xong, đang cầm một chiếc áo khoác mỏng định mặc vào. Nghe tôi nói xong, động tác của cậu ta khựng lại, mặt hơi ửng đỏ.
"Kiều Mặc Vũ, cơ thể tôi cũng rất khỏe mà."
Vừa nói, cậu ta vừa quăng áo khoác sang bên, còn vén vạt áo T-shirt lên, khoe cơ bụng với tôi.