Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 66: Giáng Đầu Thuật Sư 5

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:48
Lượt xem: 8

Anh Trần nghiêm túc nói dối đầy trịnh trọng: "Tôi là cảnh sát chìm. Tôi có thể làm chứng, Tôn Quý bị hãm hại. Nếu các người tự thú, tôi đoán Tôn Quý có thể chỉ bị án t//ử h//ình, hoãn thi hành."

"Trong thời gian ở tù, nếu cải tạo tốt, án có thể giảm xuống còn 20 năm. Ở trong đó, cậu ấy cũng có thể cai ngh//iện. Vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại."

Những lời dối trá của Anh Trần… lại trùng khớp với mong muốn của ông lão. Sắc đen trên gương mặt ông ta nhạt dần, thay vào đó là một nụ cười mãn nguyện:

"Tôn Quý nhà tôi hồi nhỏ ngoan lắm. Mẹ nó mất sớm, mới tám tuổi nó đã biết tự rửa bát, làm việc nhà rồi."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Nó cũng thích học, từng nói sau này muốn lên thành phố mua nhà, tìm cho ta một người bạn già."

Ông lão lẩm bẩm, ánh mắt dịu đi, cả thân thể hóa thành một làn khói mờ, tan vào bóng đêm.

Tôi cúi đầu nhìn…*thê thỉ* trong quan tài cũng biến mất.

Có lẽ, ông ta đã gi//ấu xác ở nơi khác, nếu không cảnh sát đã sớm phát hiện ra.

Anh Trần và Tôn Lượng đứng bên cạnh, đầy cảm khái:

"Vậy ra vụ án ở Thôn Bác Bì là như vậy. Khi ấy kỹ thuật điều tra còn thô sơ, không tìm ra nguyên nhân do bị đầu độc."

"Haizz, mai thúy thực sự là thứ không thể dính vào. Hai cha con vốn đang tốt đẹp thế kia, cuối cùng lại có kết cục này."

Sương mù tan dần, cánh cổng biến mất lúc trước cũng hiện ra trở lại. Chúng tôi rời khỏi nhà Tôn Quý, vừa đi vừa trò chuyện. Nhưng đi được một đoạn, tôi bỗng có cảm giác như thiếu mất thứ gì đó.

"Chẳng lẽ tôi để quên ba lô?"

Tôi sờ ra sau lưng, thấy ba lô vẫn đeo chắc chắn trên vai. Vậy thì không sao cả.

Đi thêm vài bước nữa… Bỗng nhiên, Tôn Lượng đập mạnh vào đùi mình:

"Đệt! Văn Yến đâu rồi?"

Tính tò mò chiến thắng tất cả, chúng tôi vừa cảm thán vừa mải bàn tán, đến nỗi quên mất một chuyện quan trọng—Văn Yến vẫn còn bị đóng đinh trong quan tài!

Cả nhóm vội vàng chạy ngược trở lại, mở nắp quan tài ra. Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra.

Văn Yến… biến mất rồi.

Sắc mặt Anh Trần lập tức tái mét, cảnh giác rút s.ú.n.g chĩa thẳng vào tôi:

"Các người cùng một phe, cô dùng tà thuật gì đó để giúp cậu ta chạy trốn đúng không?"

"Tôi có bị thần kinh không mà giúp cậu ta thoát thân, còn tự ở lại cho các người bắt? Cậu ta là cha tôi hay mẹ tôi chắc?"

Tôi bực bội lườm một cái. Anh Trần xấu hổ, lẳng lặng hạ s.ú.n.g xuống:

"Vậy cậu ta đi đâu rồi?"

Văn Yến đã uống tách trà đó, mà thứ trà đó vốn là tà khí tích tụ từ oán niệm của người chết. Một khi vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng sẽ như bị thiêu đốt.

Trong những câu chuyện ở nông thôn, thường có người bị ma ám hoặc vướng phải thứ gì đó không sạch sẽ, sau đó bị tìm thấy ở giếng nước hoặc ven sông hồ. Người ta nghĩ rằng họ bị lạc đường rồi vô tình ngã xuống nước, nhưng thực ra không phải. Họ bị thôi thúc phải ngâm mình trong nước để giảm bớt cảm giác bỏng rát trong cơ thể. Nhưng chính vì vậy mà rất nhiều người ch//ết đ//uối trong tình trạng này.

"Sông? Hình như gần đây có một con sông."

Trên bản đồ vệ tinh, đúng là có một con sông ở phía tây nam ngôi làng. Chúng tôi lập tức đi theo hướng đó. Đi được khoảng ba, bốn trăm mét, một cơn gió lạnh thổi tới mang theo mùi tanh nồng của nước.

"Ở ngay phía trước!"

Con sông rộng chừng hai mét, và ngay bên bờ, có một bóng người đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi.

Người đó vừa thì thầm một mình, vừa liên tục úp mặt xuống nước, ngâm vài chục giây, rồi lại ngẩng lên thở dốc. Nhìn cách hành động, cậu ta giống như đang tự nhấn ch//ìm bản thân đến ch//ết.

"Văn Yến——"

Anh Trần và Tôn Lượng vội lao đến kéo cậu ta lên bờ. Tôi lấy Âm Dương Thuỷ từ trong ba lô ra, cho cậu ta uống vài ngụm. Văn Yến vùng vẫy thoát khỏi hai người, rồi cúi xuống nôn thốc nôn tháo. Mãi đến khi nôn ra hết, cậu ta mới thở hổn hển ngẩng đầu lên:

"Khụ khụ—— Kiều Mặc Vũ, sao tôi lại ở đây?"

"Không sao nữa rồi. Giờ thì tiếp tục đi tìm cái đầu của chú cậu thôi."

Tôi kéo Văn Yến đứng dậy, cậu ta nhăn nhó mặt mày, xách ba lô lên cho tôi xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-66-giang-dau-thuat-su-5.html.]

"Con thạch sùng trong này… không biết đã trốn mất từ lúc nào rồi."

"Cậu có cách triệu hồi nó về không?"

Là một Giáng đầu Thuật sư, đã có thể nuôi độc trùng, hẳn phải có cách điều khiển chúng.

Nhưng Văn Yến vẫn lắc đầu:

"Tôi không biết… tôi sợ những thứ này lắm, đến độc trùng của chính mình còn chưa thuần phục xong."

"Đồ vô dụng!"

Tôi lườm cậu ta một cái, nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định tìm người khác giúp đỡ.

Tôi có một người bạn tên là Hoa Vũ Linh, cô ấy là Thánh nữ của Miêu Cương, giỏi dùng cổ thuật. Dạo trước, cô ấy đến Thôn Bác Bì một mình, nói là muốn luyện một loại cổ đặc biệt. Chuyến đi Quảng Tây lần này của tôi, vốn là để tìm cô ấy.

Bất kể là thuật trù yểm hay tà thuật Hắc Miêu, tất cả đều liên quan đến cổ thuật của người Miêu. Mà cổ thuật này, ban đầu thuộc về bộ lạc Xi Vưu.

Tôi mở vị trí mà Hoa Vũ Linh gửi cho tôi từ trước, mới phát hiện ra rằng…Chỗ cô ấy ở, chính là ngay hạ lưu con sông này.

Chúng tôi men theo bờ sông đi xuống. Hai bên cây cối um tùm, trong bụi rậm thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng rả rích, không khí ẩm thấp, oi bức, cơ thể dính nhớp nháp khó chịu.

Đi một đoạn, phía trước xuất hiện một căn nhà gỗ. Đột nhiên, một đàn côn trùng lớn bay vụt lên từ cành cây bên cạnh.

"Ai ở ngoài đấy?"

Cửa nhà gỗ mở ra, Hoa Vũ Linh bước ra ngoài. Nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức mừng rỡ chạy tới:

"Kiều Mặc Vũ, sao cậu lại đến đây vào giờ này?"

Tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện. Nghe xong, cô ấy nhìn Văn Yến với vẻ kinh ngạc:

"Giáng đầu Thuật sư?"

"Không cần phải tìm con thạch sùng nữa. Tôi có thể bảo ‘những người bạn nhỏ’ của tôi đi tìm cái đầu đó giúp cậu."

Vừa nói, cô ấy vừa đưa ngón tay cái và ngón trỏ chà xát với nhau ngay trước mặt tôi.

Tôi lập tức giật mình:

"Cái gì? Cậu không phải đã trở về gia tộc giàu có rồi sao? Sao còn đối xử với tôi thế này?"

Sau một hồi mặc cả, cuối cùng tôi đồng ý sẽ mời Hoa Vũ Linh ăn miễn phí suốt một tuần khi trở về Nam Giang.

Cô ấy bước vào nhà lấy ra một cái lọ, rồi nắm một nắm thứ gì đó đen thui bên trong. Sau đó, cô ấy cắn đầu ngón tay, để vài giọt m.á.u nhỏ xuống đám hỗn hợp kia.

"Đây là hắc mật, rắn rết, chuột bọ đều thích ăn thứ này."

Hoa Vũ Linh ném cục hắc mật dính nhầy xuống đất. Chỉ trong chốc lát, từ bốn phương tám hướng, vô số côn trùng, thằn lằn, chuột và đủ loại sinh vật khác đồng loạt tràn ra, lao vào tranh nhau cắn xé đống hắc mật.

Giống như một cơn thủy triều, đàn côn trùng nhanh chóng tràn đến, rồi lại nhanh chóng rút đi. Khoảng mười mấy phút sau, một con nhện đen bò lên cánh tay Hoa Vũ Linh.

"Mao Mao, mày tìm ra thứ đó rồi à?"

Chúng tôi đi theo cô ấy tiến về phía trước. Sau một đêm vất vả, trời đã bắt đầu hửng sáng.

Khi đi đến một khu rừng rậm rạp, Hoa Vũ Linh ngẩng đầu nhìn quanh, rồi bất ngờ chỉ vào một cây sam cổ thụ khổng lồ:

"Ở trên đó."

Cây sam rất cao, cành lá lại thưa thớt, người bình thường không thể leo lên được.

Anh Trần và mọi người do dự một lát, rồi gọi tăng viện. Cảnh sát mang theo dây thừng và dụng cụ leo trèo, trèo lên cây, quả nhiên thấy một cái đầu người từ trên đó.

Từ cổng Thôn Bác Bì đến đây, chúng tôi đã mất ít nhất nửa tiếng đi bộ. Mà từ Thôn Bác Bì lái xe về khách sạn cũng tốn ít nhất nửa tiếng. Khoảng thời gian gây án không đủ, vậy nên tôi và Văn Yến hoàn toàn được rửa sạch hiềm nghi.

Anh Trần nhíu mày khổ sở, vò đầu bứt tóc nghĩ cách viết báo cáo sao cho hợp lý để giải thích vụ án kỳ quái này.

Tôi cùng anh ta quay về đồn cảnh sát làm biên bản. Không lâu sau, từ văn phòng bên cạnh vang lên tiếng quát giận dữ:

"Giáng đầu Thuật sư?"

"Bay đầu? Còn bay cả lên tận ngọn cây? Sao anh không cho nó bay luôn lên trời đi?"

Loading...