Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 65: Giáng Đầu Thuật Sư 4

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:46
Lượt xem: 6

Anh Trần sững sờ một lúc, mặt mày tái mét, run rẩy cầm lấy chén trà.

Tôi đặt tách trà xuống bàn trà:

"Chú à, Tôn Quý đâu? Sao cậu ấy không ra gặp chúng tôi?"

"Oh, nó biết mấy cậu sẽ đến, nên ra ngoài mua thịt bò hầm rồi. Uống trà đi, sao cô không uống?"

Ông lão chăm chú nhìn tôi.

Tôi vẫn bình tĩnh, đẩy tách trà về phía Anh Trần.

"Tôi bị dị ứng với trà, anh Trần thích uống, để anh ấy uống giúp tôi."

Anh Trần: "……"

Nhân lúc ông lão ép Anh Trần uống trà, tôi đứng dậy giả vờ đi vệ sinh, rồi lặng lẽ tiến về phía bếp.

Tuy tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà này, nhưng rõ ràng Tôn Quý là nhân vật quan trọng. Chén trà có tóc và móng tay, rất có thể cậu ta đã bị s//át h//ại.

Nhà bếp có cửa kính trượt, mặt kính phủ đầy lớp dầu mỡ dày, không thể nhìn rõ bên trong. Tôi vừa đưa tay định kéo cửa ra thì bất ngờ có một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau:

"Cô đang làm gì đấy?"

"Oh, tay tôi dính bẩn, qua đây rửa tay thôi."

Sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta đưa tay chặn tôi lại: "Vào nhà vệ sinh mà rửa."

Tôi lắc đầu:

"Không được, tôi bị dị ứng với nhà vệ sinh."

Đồng tử ông lão co rút mạnh, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô nứt ra, từng tia khí đen bắt đầu rỉ ra từ làn da.

Tôi trực tiếp đẩy ông ta sang một bên:

"Đừng cản tôi."

Nói xong, tôi kéo cửa trượt, bước vào nhà bếp.

Bên trong, một người đàn ông trung niên đang bị trói tay ngồi dưới đất, miệng bị nhét đầy giẻ rách. Một bàn tay của anh ta đã bị ch//ặt đ//ứt năm ngón, m//áu loang lổ trên sàn, chảy dài đến tận chân tôi.

"Tôn Quý?"

Tôi thử gọi một tiếng, Tôn Quý đột nhiên ngẩng đầu, cố sức vươn người về phía tôi, giãy giụa phát ra những tiếng ú ớ:

"Ư ư ư——"

Tôi đứng yên chưa kịp phản ứng thì ông lão đột nhiên kích động hét lên:

"Là các người! Chính các người đã hại Tôn Quý nhà tôi! Các người uống siro nó, ăn th//ịt nó, chính các người đã gi//ết nó!"

Dứt lời, ông ta lao về phía tôi với vẻ mặt dữ tợn, móng vuốt sắc nhọn vươn ra.

Tôi cúi thấp người né tránh, chạy về phía Tôn Quý, nhanh chóng rút giẻ ra khỏi miệng cậu ấy. Ánh mắt trống rỗng của Tôn Quý bỗng lóe sáng:

"Các cô đến rồi! Tôi… tôi có tiền, đưa hàng cho tôi! Mau đưa hàng cho tôi!"

"Aaaaa——"

Ông lão gào lên giận dữ, toàn thân vặn vẹo biến dạng, da thịt phình to rồi từng mảng bong tróc rơi xuống. Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, lao về phòng khách lấy ba lô.

"Kiều Mặc Vũ, không phải cô bảo là không được chọc giận ông ta à? Sao giờ lại— Đệch!"

Văn Yến sợ đến đờ người, đứng sững tại chỗ nhìn ông lão đang hóa thành quái vật.

"Tất cả tránh ra——"

Tôi lôi Lôi Kích Mộc Bài từ trong ba lô ra, vung lên trước mặt ông lão:

"Ngũ Lôi Hiệu Lệnh——"

Một tia sét chói lòa lóe lên, bóng dáng ông lão lập tức tan biến, khói đen dày đặc bốc lên khắp căn nhà. Một luồng sức mạnh vô hình quét qua, đẩy cả bốn người chúng tôi ra ngoài cửa.

Anh Trần thở phào nhẹ nhõm:

"Cô có thứ này, sao không lấy ra sớm hơn?"

Nói được nửa câu, anh ta đột nhiên cứng đờ.

Khói đen tan đi, chúng tôi vẫn đứng trong sân. Ông lão vẫn ở trước cửa nhà, nở nụ cười hiền lành, vẫy tay mời chúng tôi:

"Vào uống trà đi."

Tôi thở dài, nhét bùa gỗ sét vào túi quần:

"Không đơn giản như vậy đâu. Địa Phược Linh là hồn ma bị ràng buộc vào mảnh đất này, nhưng ‘ràng buộc’ cũng có nghĩa là ‘được bảo vệ’. Nói cách khác, chúng cũng được đất đai bảo hộ, những phương pháp thông thường không thể làm tổn thương chúng.

Chỉ có cách đi theo ‘kịch bản’ trước khi chúng chết, giải được câu đố này mới có thể thoát ra."

Tôi xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ:

"Vừa rồi tôi đã sai bước nào nhỉ?"

Ba người còn lại đồng loạt trợn mắt:

"Cô sai ngay từ đầu rồi chứ đâu!"

"Thôi, làm lại từ đầu vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-65-giang-dau-thuat-su-4.html.]

"Nhớ kỹ, Địa Phược Linh có thể c.h.ế.t rồi sống lại vô hạn lần, nhưng tổn thương chúng ta nhận phải trong này là thật đấy. Lát nữa tự lo cho bản thân, tôi không bảo vệ nổi hết mọi người đâu."

Chúng tôi quay lại phòng khách, ông lão lại rót trà cho cả bốn người.

Lần này, Anh Trần lên tiếng trước: "Tôi bị dị ứng với trà. Cái này để Kiều Mặc Vũ uống đi."

"Anh Trần, anh bị dị ứng trà xanh, đây là hồng trà mà."

Tôi lại đẩy tách trà về phía Anh Trần, rồi đứng dậy nói:

"Tôi đi vệ sinh một chút."

Có vẻ như Tôn Quý không phải là chìa khoá của câu chuyện này. Tôi tìm kiếm khắp nhà nhưng không phát hiện được manh mối nào. Anh Trần nhất quyết không uống trà, ông lão lại bắt đầu nổi giận, tôi đành phải đánh bại ông ta thêm lần nữa.

Sau mấy lần lặp lại, tôi mới nhận ra… tách trà mới là chìa khóa.

"Uống trà——"

Lần này, tôi không từ chối, nhận lấy chén trà rồi chỉ tay về phía bếp:

"Hử? Tôn Quý, cậu ở nhà à?"

Nhân lúc ông lão ngoái đầu nhìn, tôi lén đổ hết trà xuống đất, giả vờ lau miệng:

"Nhìn nhầm rồi, trà của chú ngon thật!"

Mọi người bắt chước theo, chỉ có Văn Yến phản ứng chậm một nhịp.

Dưới ánh mắt soi mói của ông lão, cậu ta nhắm mắt, nín thở uống sạch chén trà.

Loại này là tà khí ngưng tụ thành, thôi kệ, lát nữa về cho cậu ta uống chút Âm Dương Thuỷ giải độc vậy.

Chúng tôi ngồi trên ghế sô pha chưa đầy một phút, Văn Yến bỗng ôm bụng rên rỉ, vừa lăn lộn trên sàn vừa hét to:

"Đau quá—— bụng tôi đau lắm——"

Ông lão cười lớn đầy đắc ý. Chúng tôi không biết phải làm sao, đành phải giả vờ ôm bụng đau theo.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Văn Yến quằn quại một lúc, rồi sùi bọt mép, ngã xuống bất động. Chúng tôi cũng lập tức giả vờ ngất đi.

Ông lão cười một hồi, rồi đột nhiên bật khóc:

"Các người đã hại c.h.ế.t Tôn Quý! Tất cả phải chôn cùng với nó!"

Ông ta bước đến bên cạnh tôi, túm lấy một cánh tay rồi kéo ra ngoài. Tôi lén mở mắt một khe nhỏ, thấy ông ta đang kéo chúng tôi vào gara.

Bên trong gara, có bốn cỗ quan tài xếp ngay ngắn.

Ông ta đẩy nắp một cỗ quan tài ra, rồi ném tôi vào trong.

Nửa thân trên của tôi đập vào mép quan tài. Vừa nhìn vào trong, dạ dày tôi quặn thắt, cả người nổi da gà.

Bên trong quan tài… Có một người đang nằm.

Hắn nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tím tái với những mảng hoại tử loang lổ. Chỗ xương gò má đã bị phân hủy, lộ ra một mảng x//ương trắng.

"Tôn Quý xem các người là bạn bè, vậy mà các người lại dẫn dắt nó lầm đường lạc lối! Các người đã hại c.h.ế.t nó, đã hại c.h.ế.t nó——"

"Nếu các người thích quan tài nhà tôi đến vậy…Mỗi người một cái đi!"

Tôi bám chặt vào mép quan tài, không chịu để ông ta nhét vào trong. Ông lão lôi kéo một hồi không được, đành mặc kệ tôi, quay sang kéo những người còn lại.

Văn Yến lúc này thực sự đã ngất. Ông ta lôi cậu ấy bỏ vào một cỗ quan tài khác, đậy nắp lại, rồi lấy búa và đinh, định đóng quan tài kín mít.

Búa nện lên đinh, từng tiếng cộp— cộp— vang vọng trong gara, khiến ai nấy đều rùng mình.

Hận thù sâu đậm đến mức nào, mà không chỉ hạ độc khiến người ta ngất đi, còn muốn ch//ôn s//ống vào quan tài?

Khối *thê thỉ* bên dưới tôi, hai tay cong lên, móng tay gần như đã r//ụng hết. Hai bên thành quan tài đầy những vết cào xước…

Ông lão đóng đinh xong quan tài của Văn Yến, lại tiến đến lôi Anh Trần. Anh Trần chịu hết nổi. Anh ta đột ngột xoay người, rút khẩu s.ú.n.g từ thắt lưng ra:

"Đứng yên, tôi là cảnh sát——"

Ông lão sững sờ, môi run rẩy hồi lâu:

"Cảnh sát? Cậu là cảnh sát chìm sao?"

Anh Trần ngớ người một lát, do dự rồi gật đầu:

"Đúng vậy, tôi là cảnh sát chìm. Tôi là người tốt, ba kẻ này mới là tội phạm."

"Tôi không hại Tôn Quý."

Ông lão òa khóc:

"Sao cậu không đến sớm hơn? Sao cậu không nói sớm hơn? Đã muộn rồi… Tôn Quý nhà tôi không thể sống lại được nữa."

Ông ta khuỵu xuống đất, vừa đập đùi vừa khóc nức nở.

Nhờ những tiếng than khóc của ông ta, chúng tôi mới hiểu ra toàn bộ sự việc.

Gia đình ông lão vốn mở tiệm quan tài. Tôn Quý là con trai duy nhất của ông. Vì là khu vực gần biên giới Myanmar, nên có rất nhiều thanh niên bị dụ dỗ vào con đường sai trái. Tôn Quý cũng là một trong số đó, bị bạn bè lôi kéo, rồi sa vào mai thúy.

Nhà ông lão cũng chỉ kiếm được thu nhập bình thường. Khi cơn ngh//iện đến, Tôn Quý túng quẫn, nên đã nghĩ cách hại người để kiếm tiền. Cậu ta lấy thuốc độc từ bạn bè, bí mật đầu độc dân làng.

Mỗi tháng có vài người chết, tiệm quan tài của gia đình cậu ta làm ăn phát đạt, có đủ tiền để mua mai thúy.

Sau này, sự việc bị ông lão phát hiện. Hai cha con cãi nhau kịch liệt. Tôn Quý lên cơn ngh//iện, trong lúc mất kiểm soát, lao vào bếp, ch//ặt đ//ứt năm ngón tay của mình.

Đúng lúc đó, đám bạn xấu của cậu ta lại kéo đến. Quá tuyệt vọng, ông lão hạ độc vào trà, gi//ết ch//ết cả bọn. Cuối cùng, chính ông ta cũng tutu bằng thuốc độc.

Loading...