Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 64: Giáng Đầu Thuật Sư 3

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:43
Lượt xem: 6

Anh Trần bật đèn pin, Tôn Lượng không dám nói thêm, đẩy tôi và Văn Yến đi trước.

Con đường dẫn vào làng rất rộng, hai bên là những cái bóng cây khổng lồ, trong màn đêm hiện ra hình thù kỳ quái, khiến người ta có cảm giác như có thứ gì đó đang ẩn nấp sau lưng.

Còn con thạch sùng kia, kể từ khi vào làng, nó chỉ nằm im trong ba lô, không hề nhúc nhích, như thể đã ngủ say.

Dưới sự thúc giục của anh Trần, Văn Yến bắt đầu chỉ bừa:

"Trong bụi cỏ bên kia."

Vừa dứt lời, trong bụi cỏ chợt lóe lên một bóng trắng, lao vụt qua với tốc độ cực nhanh.

Văn Yến hét lên thất thanh, bám chặt lấy tôi:

"Aaa— có gì đó ở đó—"

Tôi bực mình lườm cậu ta:

"Không phải chứ, gan cậu yếu thế mà cũng làm Giáng đầu Thuật sư?"

"Tôi… chú tôi bảo tôi nếu thi trượt đại học thì phải theo nghề này. Tôi bị ép buộc mà!"

Anh Trần lắc lư đèn pin, một mình bước lên phía trước, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Tôn Lượng cẩn thận hỏi: "Anh, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, cái bóng trắng vừa rồi, chỉ là một con chó."

Tôn Lượng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đi tới, ngồi xổm xuống nhìn con chó:

"Ha, làm tôi hết hồn! Đây là chó nhà ai vậy?"

"Đệt——"

Tôn Lượng hít mạnh một hơi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống đất. Tôi cũng ghé lại nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra đó là một con ch.ó Samoyed màu trắng.

Nó không lớn, chỉ cao đến đầu gối, mở mắt nằm sấp trên mặt đất, bất động.

Điều kỳ lạ là, con ch.ó này đã c.h.ế.t từ lâu. Ở cổ có một vết thương lớn, toàn bộ m//áu trong cơ thể dường như bị hút cạn, da thịt xẹp lép như một chiếc bao tải rách, trơ trọi trên nền đất.

Tôi và Văn Yến liếc nhìn nhau, ngầm hiểu mà không nói gì.

Chắc chắn chú của Văn Yến đã từng đến đây. Giáng đầu Thuật sư khi di chuyển sẽ hút siro động vật để duy trì năng lượng. Con chó này, chín phần mười là bị ông ta hút cạn.

Hơn nữa, sau khi hấp thụ siro động vật, Giáng đầu Thuật sư có thể duy trì thói quen sinh hoạt của con vật đó trong một khoảng thời gian ngắn. Vậy nên, rất có khả năng ông ta đang ở trong nhà chủ nhân con ch.ó này.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi nhấc con ch.ó lên:

"Trong làng còn bao nhiêu hộ dân sinh sống? Đi hỏi xem đây là chó của ai."

Anh Trần nhíu mày:

"Đừng lo chuyện bao đồng, tìm cái đầu mới quan trọng, quan tâm làm gì con ch.ó này của ai?"

Tôi giải thích tình huống:

"Tìm ra chủ nhân của con chó, là có thể tìm ra cái đầu."

Anh Trần cười khẩy: "Haha, cô có thể đừng bịa ra mấy chuyện này được không? Cô là sinh viên đại học đấy, nói chuyện có khoa học một chút được không?"

"Anh nói khoa học, vậy anh giải thích đi, con ch.ó này đã chết, tại sao lúc nãy còn chạy ngang qua đây?"

Anh Trần im lặng:

"Có lẽ là gió thổi?"

"Anh Trần, hay là… nghe họ một lần xem sao?"

Tôn Lượng đứng bên cạnh đỡ lời, Văn Yến cũng kiên quyết muốn tìm chủ nhân con ch.ó trước, Anh Trần không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.

Chúng tôi men theo con đường nhỏ trong làng, băng qua vài căn nhà cũ nát đổ nát. Chẳng bao lâu sau, phía trước xuất hiện ánh sáng.

Bức tường sân cao ngang nửa người, phía trên là hàng rào sắt. Ánh đèn hắt qua khe hở, từ bên trong vang lên tiếng nói chuyện .

Anh Trần tiến tới gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa mở ra, một ông lão tóc bạc ló nửa người ra ngoài:

"Ai đấy?"

Tôi vội giơ con ch.ó trong tay lên:

"Đây có phải chó nhà ông không?"

Ông lão nhìn một lúc, lắc đầu:

"Không phải, chó nhà tôi không xẹp lép thế này."

"Nhưng tôi biết cô, Tôn Quý cháu tôi vẫn luôn chờ cô đấy, vào đi."

Biết tôi?

Nhưng tôi đâu có quen ông ấy.

Trong lòng tôi đầy nghi hoặc. Anh Trần lại tưởng ông lão này là đồng bọn của chúng tôi, lập tức cảnh giác đặt tay lên khẩu s.ú.n.g bên hông, ra hiệu bằng ánh mắt với Tôn Lượng. Hai người kẹp chặt chúng tôi ở giữa, một trước một sau tiến vào sân.

Ông lão tò mò nhìn chằm chằm vào khẩu s.ú.n.g trên thắt lưng của Anh Trần, mắt sáng rỡ:

"Ôi chà, đã đến đây rồi còn mang theo đồ làm gì, khách sáo quá đi!"

Vừa nói, ông ta vừa đưa tay định sờ vào thắt lưng Anh Trần.

Sắc mặt Anh Trần lập tức thay đổi:

"Ông làm gì đấy? Đứng yên!"

"Sao hung dữ vậy?"

Ông lão lẩm bẩm một tiếng, rụt tay lại. Một lát sau, ông ta vui vẻ dẫn chúng tôi đi về phía gara bên cạnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-64-giang-dau-thuat-su-3.html.]

"Phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho các cô rồi, mỗi người một phòng, đầy đủ cả."

Trong căn nhà cấp bốn tối om, một bóng đèn huỳnh quang treo trên trần nhấp nháy ánh sáng trắng lạnh lẽo. Sàn xi măng phủ đầy bụi. Giữa căn phòng, bốn cỗ quan tài ngay ngắn xếp thẳng hàng.

Ông lão quay đầu lại, miệng nở nụ cười, những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau:

"Tôn Quý nhà chúng tôi nói các người đều là khách quý, tối nay tất cả sẽ ở đây."

Ngôi làng trên núi tĩnh lặng, ánh đèn lờ mờ, ông lão kỳ quái, cộng thêm bốn cỗ quan tài xếp ngay ngắn. Tim tôi bỗng chốc thắt lại. Văn Yến còn tệ hơn, hít mạnh một hơi lạnh, áp sát vào tôi.

Tâm lý của Tôn Lượng hoàn toàn sụp đổ.

"Đệt!"

Anh ta đưa tay lên xoa mặt, chửi thề: "Ông bị điên à?"

"Nơi quỷ quái gì thế này? Anh Trần, nếu anh muốn tìm thì cứ tiếp tục tìm, tôi chịu hết nổi rồi, tôi phải về!"

Tôn Lượng đá mạnh một viên đá bên cạnh, xoay người rời đi.

Nhưng khi đến cổng sân, anh ta bỗng sững lại.

Cánh cổng mà chúng tôi vừa bước qua, đã biến mất. Toàn bộ sân bị bao quanh bởi những bức tường gọn gàng và hàng rào sắt, không hề có lối ra.

"Chuyện… chuyện này không thể nào!"

Sắc mặt Tôn Lượng trắng bệch, không cam lòng chạy một vòng quanh sân. Tôi cũng đi theo xem xét, rồi thở phào nhẹ nhõm:

"Hóa ra là vậy, làm tôi hết hồn."

"Hoá ra là thế nào? Kiều Mặc Vũ, chúng ta gặp ma rồi đúng không?"

Tôn Lượng lo lắng nhìn tôi, tôi gật đầu:

"Đúng vậy, chúng ta gặp Địa Phược Linh rồi. Làm tôi sợ hết cả hồn, còn tưởng là gặp phải kẻ thần kinh."

Nói rồi, tôi quay sang trấn an Anh Trần:

"Không có gì đâu, chỉ là một con ma thôi."

Tôn Lượng: "……"

Anh Trần cố giữ vẻ nghiêm nghị:

"Ma quỷ cái gì, đừng có lôi mấy thứ vớ vẩn này ra! Đây là đồng bọn của các cô chứ gì?"

Ông lão không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cười hiền lành:

"Vào nhà uống chén trà đi——"

Tôi giải thích cho mọi người. Địa Phược Linh là một loại linh hồn đặc biệt. Đó là những người sau khi c.h.ế.t đi, vì còn tiếc nuối hoặc oán hận mà linh hồn bị mắc kẹt tại nơi trút hơi thở cuối cùng, không thể rời đi.

Bản thân Địa Phược Linh vì chấp niệm quá sâu, thường không nhận thức được mình đã chết, cứ thế lặp lại thói quen sinh hoạt trước khi qua đời.

Những người tự s//át, sẽ liên tục tái diễn quá trình tự s//át. Những người c.h.ế.t oan, sẽ không ngừng tái hiện cảnh tượng trước khi chết. Gặp phải ác linh kiểu này, không cần chọc giận nó, chỉ cần quan sát, nói chuyện theo ý nó, sau đó giúp nó hoàn thành tâm nguyện, nó sẽ để mình đi.

Anh Trần cười khẩy: "Haha, cô kể cũng có vẻ hợp lý đấy. Nó không cho tôi đi, thì tôi không thể đi sao?"

"Bức tường thấp như vậy, hôm nay tôi sẽ cho các cậu biết thế nào là ‘đặc công leo tường’!"

Dứt lời, anh Trần vung tay làm động tác chuẩn bị, chạy lấy đà lao về phía bức tường.

Đến nơi, anh ta nhảy lên, một chân đạp vào tường, tay bám vào mép tường, nhẹ nhàng trèo lên đỉnh. Anh ta hừ lạnh: "Thấy không? Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào!"

Nói xong, anh ta nhảy xuống. Nhưng… vẫn đáp xuống ngay trong sân.

"Ơ, tôi ra ngoài rồi mà."

Chúng tôi đứng yên tại chỗ, mặt đầy hắc tuyến.

Tôn Lượng ngượng ngùng vỗ tay hai cái, khen ngợi: "Anh, ha ha, anh hài hước thật đấy."

Anh Trần nhìn chúng tôi, lại quay đầu nhìn bức tường sau lưng, sắc mặt đại biến:

"Không thể nào! Chuyện này… hoàn toàn phản khoa học!"

Nói xong, anh ta tiếp tục leo tường, rồi lại nhảy xuống. Lặp đi lặp lại bảy, tám lần, đến mức mệt thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, mà anh vẫn chỉ ở trong sân.

Ông lão đứng ở cửa nhà, mỉm cười vẫy tay với anh ta:

"Khách quý, vào uống trà đi nào."

Anh Trần cuối cùng cũng từ bỏ.

Anh ta chấp nhận số phận, định bước vào trong nhà. Tôi vội vàng kéo tay anh ta:

"Tháo còng tay cho tôi đi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi còn có thể ứng phó."

"Anh yên tâm, ngay cả anh cũng không ra được khỏi nơi này, anh nghĩ tôi có thể chạy trốn sao?"

Anh Trần do dự một giây, rồi lấy chìa khóa từ túi ra, mở còng tay cho tôi và Văn Yến.

Phòng khách nhà ông lão trông khá bình thường, ông ấy mời chúng tôi ngồi xuống rồi bưng ra mấy tách trà:

"Đừng khách sáo, uống trà đi."

Tôi cúi đầu nhìn tách trà trên tay. Chiếc cốc sứ trắng tinh, nhưng nước trà bên trong không phải màu nâu, mà là màu đỏ tươi, trên mặt nước còn trôi nổi một thứ gì đó mờ mờ trong suốt.

Tôi nhón hai ngón tay nhặt nó lên, đưa lên trước mắt quan sát một lúc mới nhận ra… đó là một mảnh m//óng tay.

Văn Yến ngồi bên cạnh hít mạnh một hơi lạnh. Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy trong tách trà của cậu ấy nổi lềnh bềnh một nhúm tóc nhỏ.

"Uống đi, sao lại không uống?"

Ông lão đột nhiên sa sầm mặt.

Anh Trần định từ chối, nhưng tôi lập tức trừng mắt cảnh cáo anh ta:

"Chiều theo ông ấy, đừng chọc giận ông ấy!"

Loading...