Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 63: Giáng Đầu Thuật Sư 2
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:42
Lượt xem: 4
Chúng tôi bị đưa vào trụ sở cảnh sát và tống vào phòng tạm giam.
Phòng tạm giam là một loại phòng giam đặc biệt trong đồn cảnh sát, có thể giữ nghi phạm trong 24 giờ, tối đa không quá 48 giờ. Nếu sau đó cần áp dụng biện pháp cưỡng chế, nghi phạm sẽ bị chuyển đến trại giam.
Phòng chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, một bên là song sắt nhìn ra hành lang. Trong phòng có một cái bệ xí, bên cạnh là bức tường thấp cao ngang hông, ngoài ra không có gì khác.
Sau khi nhốt tôi lại, cảnh sát đưa Văn Yến đi thẩm vấn.
Một lúc sau, cậu ta quay lại, vẻ mặt thất thần.
Phòng tạm giam chia nam nữ, Văn Yến bị nhốt đối diện tôi. Tôi lập tức giơ hai tay qua song sắt vẫy gọi:
"Chú cậu đâu?"
Mặt Văn Yến tái nhợt, lẩm bẩm:
"Chú tôi c.h.ế.t rồi."
"Cảnh sát nghi tôi mới là hung thủ g.i.ế.c người... hu hu hu——"
Văn Yến ngồi bệt xuống sàn, khóc rưng rức.
Hóa ra, ngay khi vừa qua sáu giờ, từ cổ *thê thỉ* kia đột nhiên phun ra một lượng lớn m//áu tươi. Cảnh sát kiểm tra camera giám sát khách sạn, thấy rõ hình ảnh Văn Yến đeo một chiếc ba lô rời khỏi phòng, rồi tôi mới vào.
Sau khi tôi vào, tôi không hề rời đi cho đến khi cảnh sát đến gõ cửa. Mà cái đầu không hề có trong phòng. Vậy nên, Văn Yến trở thành kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ gi//ết ng//ười, phi tang đ//ầu.
Quả nhiên, sau khi cảnh sát thẩm vấn xong, xác nhận tôi chỉ là một du khách đến từ nơi khác, không liên quan gì đến Văn Yến hay người chết, cũng chưa từng tiếp xúc với họ trước đây, họ nhanh chóng thả tôi ra. Tôi gọi điện cho Giang Hạo Ngôn, nhưng khi nhìn thấy Văn Yến ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, tôi có chút không đành lòng:
"Đồng chí cảnh sát, nếu tôi tìm được cái đầu của người chết, có thể chứng minh Văn Yến vô tội không?"
Văn Yến lập tức nín khóc, hai tay bám vào song sắt, đầy hy vọng:
"Hu hu, Kiều Mặc Vũ, cô thật là người tốt."
"Hả?" Tôn Lượng, viên cảnh sát trẻ ban nãy, trừng đôi mắt to, nghi ngờ hỏi: "Cái này chỉ chứng minh hai người cùng một nhóm, cô cũng là nghi phạm!"
Nói xong, anh ta nheo mắt nhìn tôi:
"Cô thật sự biết cái đầu ở đâu à?"
Tôi: "……"
"Đùa gì chứ? Tôi còn chẳng quen biết hắn ta! Đồng chí cảnh sát, hung thủ chắc chắn là cậu ta, điều tra xong thì rửa sạch hiềm nghi cho tôi, tôi sẽ tặng mấy anh một bức cờ khen ngợi."
Tôi có lòng thương hại, nhưng cũng không nhiều đến mức đó. Tôi còn chuyện quan trọng hơn cần làm, không thể lãng phí thời gian ở đây.
Tôi quay người định rời đi, nhưng Tôn Lượng không chịu:
"Tôi thấy hai người giống như quen biết nhau từ trước. Người đâu! Đưa cô ta quay lại, tôi muốn thẩm vấn lại lần nữa."
Một phút sau. Tôi lại ngồi trong song sắt, trợn mắt nhìn Văn Yến.
Cậu ta méo miệng cười, nước mắt còn đọng trên mặt: "Kiều Mặc Vũ, cảm ơn cô đã ở lại với tôi. Nếu không, tôi ở đây một mình sẽ sợ lắm."
Trong phòng giam, Văn Yến kể cho tôi nghe về kẻ thù không đội trời chung của sư phụ cậu ta là một bà lão họ Hoàng, cũng là một Giáng đầu Thuật sư, mọi người gọi bà ta là Hoàng Cô Bà.
Bà ta là người Miêu Cương, khi còn trẻ từng theo chồng xuống Nam Dương, sống ở Thái Lan một thời gian dài, sau đó mới quay về nước. Vốn dĩ bà ta đã thành thạo Vu cổ thuật, lại học thêm Giáng đầu thuật ở Thái Lan, nên rất lợi hại.
"Bà già đó chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng dám làm! Sư phụ tôi nhất định là bị bà ta hại chết!"
Văn Yến nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Hoàng Cô Bà. Mấy vụ tranh chấp phe phái này chả liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ ngồi phệt xuống đất, ngẩn người suy nghĩ.
Cái đầu chắc chắn không ở trong khách sạn. Cảnh sát có thể giam tôi tối đa đến ngày mai, hoặc thậm chí chỉ đến tối nay. Sau khi thẩm vấn, kiểu gì họ cũng phải thả tôi ra.
Tôi ngán ngẩm, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Nhìn một lúc, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Từ khóe mắt, tôi dường như thấy thứ gì đó đang cựa quậy trong bệ xí.
Bên ngoài trời đã tối. Ánh đèn trong phòng tạm giam lờ mờ, tôi bước lại gần, cúi xuống nhìn vào bệ xí.
Chỉ thấy một con rắn màu đen đang trườn ra từ trong lỗ thoát nước.
Đầu hình tam giác, thân chỉ to bằng ngón tay cái, dài khoảng nửa mét, chậm rãi bò ra ngoài.
Một con, rồi hai con, chẳng mấy chốc, đáy bệ xí đã đầy rắn.
Cả người tôi lạnh toát, lập tức lùi mạnh một bước.
Lưng tôi áp vào tường, hít sâu, định hét lên gọi người, nhưng đúng lúc đó, tất cả lũ rắn bỗng dưng biến mất.
Cảnh tượng vừa rồi, giống như chưa từng xảy ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào bệ xí, bàng hoàng. Chẳng lẽ đèn tối quá làm tôi hoa mắt?
Một lát sau, Tôn Lượng đưa Văn Yến đi thẩm vấn lần nữa. Khi quay lại, anh ta mở cửa phòng giam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-63-giang-dau-thuat-su-2.html.]
"Đi thôi, Kiều Mặc Vũ, Văn Yến đã khai hết rồi."
"Khai cái gì?"
Tôn Lượng mở cửa, còng tay cả tôi lẫn Văn Yến.
Văn Yến mặt đầy áy náy:
"Tôi nói tôi biết cái đầu ở đâu, xin cảnh sát đưa chúng ta đi xác nhận hiện trường."
"Cậu đi xác nhận, lôi tôi theo làm gì?"
Văn Yến cúi đầu:
"Cô là đồng phạm của tôi mà, Kiều Mặc Vũ. Tôi đi một mình, tôi sợ lắm."
Mẹ kiếp! Tôi lập tức hiểu ngay ý đồ của thằng nhãi này.
Cậu ta không thể chứng minh mình vô tội, nên muốn lợi dụng tôi tìm cái đầu về. Từ lúc cậu ta rời khỏi khách sạn đến khi cảnh sát xuất hiện, thời gian không quá một giờ. Nếu cái đầu nằm ở một nơi xa hơn một tiếng đồng hồ, thì cậu ta có thể rửa sạch hiềm nghi.
Bây giờ đã là tám giờ tối, trong thị trấn nhỏ hiếm khi có án mạng, cảnh sát nóng lòng phá án, liền đưa tôi và Văn Yến ra khỏi đồn, dẫn chúng tôi đến nhận diện hiện trường.
Văn Yến yêu cầu mang theo ba lô của mình.
Thuật hạ độc phổ biến nhất của Giáng đầu Thuật sư là "Ngũ độc trù". Ngũ độc chỉ năm loại côn trùng độc trong tự nhiên, bao gồm rắn, rết, bọ cạp, nhện và cóc (hoặc thạch sùng), những loài động vật này đều mang nọc độc tự nhiên.
Trong ba lô của Văn Yến có một con thạch sùng do chú hắn nuôi.
Côn trùng độc được nuôi dưỡng bằng m.á.u tươi của Giáng đầu Thuật sư, có mối liên kết tự nhiên với chủ nhân. Thông qua con thạch sùng này, có thể tìm ra đầu của ông ta.
Tôi vội yêu cầu mang theo ba lô của mình, cảnh sát không từ chối, tôi và Văn Yến bị còng tay, áp giải lên xe.
Giữa đồn cảnh sát và khách sạn có một ngã rẽ, xe chạy theo hướng mà Văn Yến chỉ dẫn, tiếp tục đi suốt gần nửa tiếng mà hắn vẫn chưa bảo dừng.
Anh Trần tức giận:
"Tiểu tử, đừng có giở trò! Rốt cuộc đã đến chưa?"
"Nơi này cách khách sạn nửa tiếng lái xe, đi đi về về mất cả tiếng đồng hồ, vậy mà đầu của nạn nhân bị vứt ở đây sao?"
Văn Yến nhăn nhó:
"Tôi… tôi cũng không biết nữa."
"Đệt! Cậu đang đùa tôi à?"
Anh Trần nắm lấy cổ áo Văn Yến. Đúng lúc này, tôi thấy ba lô bên cạnh khẽ động, một con thạch sùng bò ra từ miệng túi đang mở, nhanh chóng chui vào vạt áo của Văn Yến.
Văn Yến thở phào:
"Cảnh sát Trần, đến rồi! Chính là ngôi làng phía trước."
Tài xế Tôn Lượng đạp phanh, chiếc xe chậm rãi dừng bên lề đường.
Chúng tôi bị áp giải xuống xe, ánh đèn pha chiếu lên tấm biển bên đường, phản chiếu một màu trắng bệch lạnh lẽo.
Tôi nhìn dòng chữ trên biển báo, không khỏi hít một hơi lạnh:
"Thôn Bác Bì!"
Người tôi cần tìm trong chuyến đi đến Quảng Tây lần này, lại sống ngay trong ngôi làng này.
"Sao lại đến đây?"
Tôn Lượng nhìn tấm biển, sắc mặt lộ vẻ do dự:
"Anh Trần, nơi này quái dị lắm, hay là đợi trời sáng rồi hẵng đến?"
Nhiều người khi nghe tên "Thôn Bác Bì" đều thấy sợ hãi, nhưng thực ra, cái tên này cũng rất bình thường.
Quảng Tây rừng núi rậm rạp, có nhiều người làm nghề buôn gỗ, trước đây, ngôi làng này vốn là nơi chuyên bóc vỏ cây.
Thôn Bác Bì là một ngôi làng lớn, có nguồn thu nhập ổn định, được xem là giàu có so với các làng xung quanh. Thôn rất nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập. Mãi cho đến hai mươi năm trước, nơi đây xảy ra một chuyện kỳ quái.
Một ông lão đang ngủ trưa ở nhà, khi tỉnh dậy bỗng miệng sùi bọt mép, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã qua đời. Kể từ ngày hôm đó, giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, mỗi tháng lại có người chết.
Có người nói do nguồn nước sông trong làng có vấn đề, cũng có người cho rằng đất đai không sạch sẽ. Người dân không dám ở lại nữa, dần dần bỏ đi hết, chỉ còn vài cụ già kiên trì bám trụ.
Từ đó về sau, trong làng bắt đầu lưu truyền đủ loại sự kiện kỳ quái: xe cộ đi ngang qua sẽ bị lạc đường một cách khó hiểu, có người nói đã nhìn thấy quan tài trong những ngôi nhà bỏ hoang… Những câu chuyện ma quái như thế khiến chẳng ai dám đặt chân đến đây nữa.
Bây giờ đã gần chín giờ tối, cả ngôi làng chìm trong bóng tối, ngay cả đèn đường cũng không có. Tôn Lượng bắt đầu do dự.
Anh Trần lườm anh ta một cái:
"Sợ cái gì? Làm cảnh sát mà cũng mê tín vậy à? Mai còn có việc phải làm, lỡ tên s//át nhân đổi ý không chịu nhận tội thì sao?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Mau đi!"