Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 62: Giáng Đầu Thuật Sư 1
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:40
Lượt xem: 5
Khi ở khách sạn, tôi phát hiện một *thê thỉ* không đầu dưới gầm giường. Vết c//ắt ở cổ hắn cực kỳ gọn gàng, phần da thịt xung quanh không hề bị rách hay lật lên. Điều kỳ lạ nhất là không hề có m.á.u chảy ra, cả phần cổ trông như bị một thứ gì đó trong suốt niêm phong lại.
Thời gian t//ử v//ong chưa đầy một giờ, tôi trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.
Cảnh sát bắt giữ tôi, nhưng tôi lại nói với họ rằng, muộn nhất là đến 6 giờ tối, *thê thỉ* này sẽ sống lại.
Tất cả mọi người đều nghĩ tôi điên. Họ không biết rằng, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa sư, còn *thê thỉ* này, chính là một thuật sư biết thi triển Phi Đầu Giáng.
***
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm ba của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư thời nay.
Địa sư, trong thời cổ đại còn được gọi là thầy phong thủy.
Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Kiều gia nhà tôi vốn là Giám Chính của Khâm Thiên Giám, cũng là chưởng môn đời đời của Phong Môn.
Lần này, tôi đến Quảng Tây để tìm một người bạn, nhưng không ngờ vừa bước vào khách sạn đã gặp chuyện kỳ lạ.
"Chào cô, cho tôi thuê một phòng đơn."
Lễ tân cúi đầu bận gọi điện thoại, tôi sốt ruột thúc giục vài lần, cô ta mới nhận lấy chứng minh thư, không thèm ngẩng đầu lên, tiện tay ném cho tôi một chiếc thẻ phòng:
"8302—"
"Thái độ gì vậy chứ?"
Tôi nhận lấy thẻ phòng, kéo vali đi tìm phòng. Mãi mới thấy phòng 8302, đang định quẹt thẻ, thì phát hiện cửa không khóa.
Có lẽ nhân viên dọn phòng vừa vệ sinh xong, tôi cũng không bận tâm, đẩy cửa bước vào, đặt hành lý sang bên, nhào lên giường ngủ ngay lập tức.
Tối qua tôi thức trắng cả đêm, lại ngồi máy bay suốt ba tiếng, thực sự quá mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng đang ngủ, tôi bỗng bị một mùi lạ làm cho tỉnh giấc.
Một mùi tanh quen thuộc, thoang thoảng mùi m//áu tươi trộn lẫn với hương đàn hương. Vừa thơm vừa hôi, mâu thuẫn nhưng rất đặc biệt, tôi cảm giác mình đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Tôi mở mắt ra, phát hiện mùi này phát ra từ dưới gầm giường.
"Rốt cuộc là mùi gì nhỉ—"
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn một cái, mắt tôi lập tức trợn tròn, cơn buồn ngủ bay sạch.
Dưới gầm giường có một người đàn ông đang nằm.
Hắn mặc một chiếc áo choàng ngủ, hai bàn tay đặt xuôi theo thân thể, đầu ngón tay vẫn còn co giật nhẹ.
"Đại ca, anh có vấn đề à? Trốn dưới gầm giường dọa người ta?"
Tôi giơ tay kéo hắn ra ngoài, đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên khách sạn:
"Xin chào, tôi là nhân viên dọn phòng, xin hỏi quý khách có cần vệ sinh phòng không?"
Tôi bước ra mở cửa, chỉ tay về phía người đàn ông dưới gầm giường, tức giận nói: "Khách sạn các người làm ăn kiểu gì thế? Dưới gầm giường có người nằm thế này mà cũng không biết à?"
"A——"
"A—— Gi//ết ng//ười rồi—— Gi//ết ng//ười rồi——"
Nhân viên phục vụ hét lên một cách cuồng loạn, vừa hét vừa quay đầu bỏ chạy. Tôi ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông mà tôi vừa kéo ra nằm bất động trên sàn. Cái đầu của hắn— ồ, hắn không có đầu.
Nhưng vừa rồi tôi còn thấy tay hắn vẫn còn cử động mà.
Tôi bước đến, ngồi xổm xuống quan sát kỹ.
Vết c//ắt ở cổ hắn cực kỳ gọn gàng, phần da thịt xung quanh không hề bị rách hay lật lên. Điều kỳ lạ nhất là không hề có m.á.u chảy ra. Cả phần cổ trông như bị một thứ gì đó trong suốt niêm phong lại.
Tôi bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra hắn là một Giáng đầu Thuật sư, hơn nữa còn là một trong những kẻ mạnh nhất, hắn biết sử dụng Phi Đầu Giáng.
Nhắc đến Giáng đầu thuật, đa số mọi người thường liên tưởng đến các nước Đông Nam Á, còn gọi là Nam Dương tà thuật. Nhưng thực tế, nguồn gốc của Giáng đầu thuật rất phức tạp.
Nó là sự dung hợp của Mao Sơn thuật, Vu cổ thuật của Miêu Cương, kết hợp thêm yếu tố của Phật giáo Ấn Độ.
Giáng đầu thuật có ba loại chính, dựa theo vật dẫn: Dược Giáng, Huyết Giáng và Quỷ Giáng.
Dược Giáng giống với Vu cổ thuật của người Miêu, sử dụng ngũ độc làm vật dẫn, nạn nhân chỉ trúng thuật khi tiếp xúc với độc vật.
Huyết Giáng dùng m.á.u tươi làm môi giới. Mạnh nhất chính là Quỷ Giáng.
Phi Đầu Giáng chính là đỉnh cao của Quỷ Giáng.
Thuật này cho phép một thuật sư tách rời đầu của mình khỏi thân thể, để nó bay đến nơi xa hàng ngàn dặm nhằm thực hiện lời nguyền và báo thù.
Truyền thuyết kể rằng, để luyện thành Phi Đầu Giáng, thuật sư phải trải qua bảy giai đoạn, mỗi giai đoạn kéo dài 81 ngày. Trong sáu giai đoạn đầu, ngoài đầu, cả lục phủ ngũ tạng cũng bay ra ngoài theo.
Hãy thử tưởng tượng, một cái đ//ầu lơ lửng trên không, phía dưới kéo theo một đoạn r//uột dài. Chưa cần yểm bùa, chỉ cần nhìn thôi đã đủ khiến người bình thường c.h.ế.t khiếp.
Không chỉ thế, khi đầu bay ra ngoài, nó sẽ hút cạn m.á.u động vật trên đường đi để duy trì pháp lực.
Tên này thậm chí đã tu luyện đến tầng thứ bảy của Phi Đầu Giáng, thế mà lại không giấu kỹ cơ thể mình, để nó ở đây dọa người.
Tôi ngồi xổm dưới đất, nhìn đến xuất thần, thì một nhóm cảnh sát bất ngờ ập vào.
Cô nhân viên lễ tân vừa đưa tôi thẻ phòng cũng có mặt, trốn trong đám đông, thò đầu vào nhìn.
"Trời ơi, oán hận đến mức nào mà ch//ém b//ay cả đầu vậy? Cô gái này đáng sợ quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-62-giang-dau-thuat-su-1.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi đứng dậy, nói với cảnh sát:
"Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là hiểu lầm. Khi tôi vào, *thê thỉ* này đã ở đây rồi. Tôi vừa mới nhận phòng chưa đầy một tiếng, nhân viên lễ tân có thể làm chứng."
Lễ tân hét lên:
"Tôi không có! Tôi đưa cho cô thẻ phòng 8306, ai biết sao cô lại chạy sang đây!"
"Phòng 8302 này chủ nhân chưa hề trả phòng, tôi làm sao có thể đưa nó cho người khác?"
Cô ta lao vào phòng, mở tủ quần áo bên cạnh, chỉ vào một chiếc vali: "Nhìn xem! Hành lý của anh ta vẫn còn đây!"
Tôi cứng đờ người. Chả trách lúc nãy tôi vào mà không cần quẹt thẻ, hóa ra phòng này đã có người ở.
"Đưa người đi trước. Mọi người cẩn thận không được phá hỏng hiện trường, khiêng *thê thỉ* ra ngoài, gọi pháp y đến."
Người cảnh sát trung niên dẫn đầu ra lệnh rành rọt. Tôi không vội, một thuật sư cấp độ này chắc chắn phải có người canh giữ cơ thể, không đời nào để bản thân bị pháp y đưa đi đơn giản như vậy.
Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, một chàng trai trẻ chạy xồng xộc vào.
"Các người đang làm gì vậy?"
"Thả chú ấy ra."
Biết được cậu thanh niên này ở cùng phòng với nạn nhân, cảnh sát lập tức chặn cậu ta lại, giải thích sơ qua tình hình rồi trấn an: "Cậu đừng quá kích động, vụ án cụ thể thế nào còn cần điều tra rõ ràng. Chúng tôi sẽ đưa nghi phạm về đồn để tiếp tục điều tra."
Cậu thanh niên nghe xong, mặt đỏ bừng, ấp úng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên giậm chân mạnh một cái:
"Các người, Các người đừng xen vào chuyện này! Cứ để *thê thỉ* ở đây!"
"Ý gì đây? Chẳng lẽ hai người là đồng bọn?"
Cảnh sát nheo mắt.
"Bắt luôn cậu ta!"
Hai chúng tôi bị áp giải rời khỏi phòng. Cậu thanh niên đi cạnh tôi ghé sát lại, nhỏ giọng nói:
"Cô gái, tôi tên là Văn Yến. Đừng sợ, sư phụ tôi chưa chết."
Tôi gật đầu:
"Giáng đầu Thuật sư không thể rời khỏi cơ thể quá ba ngày. Ông ta đã đi bao lâu rồi?"
Mắt Văn Yến sáng lên:
"Cô cũng là người trong nghề à? Khụ khụ, không giấu gì cô, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Chậm nhất sáu giờ tối nay, sư phụ tôi chắc chắn sẽ quay về."
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại:
"Bây giờ đã gần sáu giờ rồi đấy."
"Không sao, đến lúc đó chỉ cần nói với mấy người cảnh sát này một tiếng là được. Ở vùng này, ai cũng phải nể mặt sư phụ tôi."
Văn Yến tỏ vẻ đầy tự tin. Chúng tôi cũng không cố tình hạ giọng, vì vậy một cảnh sát trẻ đứng cạnh nghe thấy, tò mò hỏi: "Hai người đang nói gì thế? Giáng đầu Thuật sư cái gì cơ?"
Tôi gật đầu:
"Đúng vậy, đồng chí cảnh sát. Sư phụ của cậu ta là một Giáng đầu Thuật sư, vừa dùng Phi Đầu Giáng. Một lát nữa ông ta sẽ tự quay về, ông ta không c.h.ế.t đâu."
Mấy cảnh sát ngẩn người, rồi cười phá lên:
"Giới trẻ bây giờ đúng là biết bịa chuyện đấy! Trưởng đội Trần, anh nghe thử xem, có đáng tin nổi không?"
Người cảnh sát trung niên dẫn đầu, chính là "Trần ca", trầm mặt quát: "Cười cái gì? Đây là vụ án gi//ết ng//ười, các cậu tưởng là trò đùa à? Còn cô nữa, Kiều Mặc Vũ, nghi phạm thì phải có dáng vẻ của nghi phạm. Giữ im lặng đi! Đưa điện thoại và chứng minh thư đây!"
Ông ta giật lấy điện thoại và chứng minh thư của tôi. Tôi cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo họ lên xe.
Trụ sở cảnh sát không xa khách sạn. Khi xuống xe, vừa chuẩn bị bước vào cổng, tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Thời gian đã quá sáu giờ.
Tôi quay sang nói: "Đồng chí cảnh sát, anh có thể gọi điện cho mấy người đang ở lại khách sạn không? Hỏi xem cái đầu kia đã trở lại chưa?"
Trần ca phớt lờ tôi, nhưng viên cảnh sát trẻ ban nãy thì bật cười, rút điện thoại ra:
"Được thôi, tôi gọi giúp cô. Lần đầu tiên tôi gặp một nghi phạm có tâm lý vững vàng như cô đấy."
Anh ta bật loa ngoài, gọi cho đồng nghiệp:
"Alo——"
"*Thê thỉ* vừa nãy...Hả?"
"Được rồi, hiểu rồi."
Cúp máy xong, mặt viên cảnh sát trẻ tái mét.
Tôi lập tức ghé lên ghế trước hỏi:
"Đồng chí cảnh sát, cái đầu đã quay về rồi sao?"
"Ngồi yên đó!"
Anh ta bỗng nhiên trừng mắt quát tôi một câu, môi mím chặt, không nói thêm lời nào. Tôi và Văn Yến nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần ca nhếch mép cười lạnh:
"Tốt lắm, Tôn Lượng, như vậy mới đúng chứ. Đối với loại sát nhân này, không cần thái độ tử tế làm gì."