Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 61: Đại Chiến Xuất Mã Tiên 6
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:38
Lượt xem: 7
Nhìn vết m.á.u trên tay, tôi tức đến nỗi nắm chặt tay, cả nắm đ.ấ.m cũng cứng lại.
Máu của tôi, các người có biết nó quý giá đến mức nào không?!
RH âm tính được gọi là m.á.u gấu trúc, nhưng trong Đạo giáo cũng có loại "máu gấu trúc" riêng—chính là Tam Thanh huyết huyền thoại.
"Tam Thanh" là ba vị thần tối cao của Đạo giáo, nếu loại m.á.u này mang tên của họ, thì đủ biết nó mạnh mẽ đến mức nào. Đây là huyết dịch thuần khiết nhất, chứa đựng âm dương, có thể tăng gấp bội uy lực của bất kỳ pháp thuật nào.
Tôi lấy Thất Tinh Kiếm từ trong túi ra, kiếm đào mộc, pháp xích, chuỗi hạt Bắc Thần, rồi nhúng tất cả vào vết thương trên tay, mạnh tay chà sát, m.á.u tươi cứ thế thấm lên các pháp khí như dùng đồ miễn phí.
Dượng cả... à không, bây giờ hắn đã thành một con quái vật nhiều đầu rồi. Mỗi cái đầu đều há miệng rít lên, lao thẳng về phía tôi. Tôi giơ pháp khí lên, vung đòn tới tấp.
Hai thanh kiếm ch//ém bay hai cái đầu, pháp xích đập nát đ//ầu con mãng xà, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh mẽ thế này.
Quái vật thét lên thảm thiết, những cái đầu còn lại rụt hết vào trong cơ thể, dượng của Lý Tầm rã rời ngã xuống đất, người hắn xẹp lép như một cái bao tải rách.
Tôi lập tức lao về sân trong.
Hắc Mao đang bày đàn pháp, thấy tôi bước vào, hắn cười cuồng loạn.
"Hahahaha! Hôm nay tao sẽ cho mày thấy thế nào là—— Ai da đệt!"
Tôi bổ thanh kiếm đào mộc thẳng vào hồ lô trên tay hắn, đạp bay cả đàn pháp.
Hắc Mao giật mình, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngông cuồng.
"Hahaha, trong này chứa Tuyệt Sát ta nuôi suốt hai mươi năm, ta— đệt!"
Tôi quệt cả bàn tay dính m.á.u lên lệnh bài, một tia sét lập tức giáng xuống. Tuyệt Sát vừa chui ra khỏi hồ lô, đã bị tôi siêu độ ngay tại chỗ.
Hắc Mao sững sờ.
"Mày tuyệt đối không thể là Lục Linh Châu! Rốt cuộc mày là ai?"
Tôi hừ lạnh, không thèm để ý đến hắn. Trận Cúc Âm đã được bày xong, trước khi ba mươi sáu cột hương dẫn hồn cháy hết, tất cả yêu vật đều không thể trốn thoát.
Hai tay tôi dính đầy máu, nhắm mắt lại, bắt đầu kết thủ ấn.
"Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Số, Túc, Tiền, Hành—"
Nếu đổi câu này thành "Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền", chắc hẳn ai cũng thấy quen thuộc. Cửu Tự Chân Ngôn là một mật chú Đạo gia, từng được ghi chép trong "Bão Phác Tử", với nội dung: "Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Số, Túc, Tiền, Hành, Thường, Đương, Thị, Chi, Vô, Sở, Bất, Tị."
Nghĩa là nếu thường xuyên niệm chín chữ này, có thể trừ khử mọi tà ma, bảo hộ gia trạch, tránh xa tai họa ngũ độc.
Cuối thời Đường, Mật Tông từ Trung Quốc truyền sang Nhật Bản, hình thành Đông Mật. Trong quá trình truyền bá, pháp chú Mật Tông ảnh hưởng sâu sắc đến thuật nhẫn giả Nhật Bản, khiến họ hấp thụ rất nhiều chú thuật của Mật Tông.
Cửu Tự Chân Ngôn và thủ ấn Mật Tông dần trở thành một phương pháp tu luyện mật thuật của nhẫn thuật. Nhưng trong quá trình lưu truyền, đã có sai sót trong cách ghi chép, khiến "Số Túc Tiền Hành" bị chép nhầm thành "Trận Liệt Tại Tiền".
Vậy nên, câu chú này không hề có nguồn gốc từ Nhật Bản, mà thuộc về chính Đạo giáo Trung Hoa.
Chân ngôn có thể trừ khử mọi tà ác, khiến tất cả yêu ma lộ ra nguyên hình, nhưng vì bị trận Cúc Âm giam cầm, chúng không thể chạy thoát, một đám yêu vật ngơ ngác đứng ở cổng sân, mặt mày đầy hoảng loạn.
"Ta hiểu rằng các ngươi tu luyện không dễ dàng. Thành thật khai ra đi, vì sao lại đi theo Hắc Mao hại người?"
Chồn vàng xảo quyệt, rắn hiểm độc, chuột đê tiện, nhưng nhím trời sinh nhát gan, rất thành thật. Tôi vừa hỏi, nó lập tức cúi đầu cung kính trả lời.
"Là Bạch Lão Đại bảo chúng tôi làm! Nó nói nếu chúng tôi không nghe lời, nó sẽ ăn thịt chúng tôi!"
Tôi giơ lệnh bài lên, đập một cái lên đầu mấy con yêu vật còn im lặng, ngay lập tức một tràng tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên. Cả bọn hoảng loạn tranh nhau mở miệng, kể lại mọi chuyện.
Sau năm 1949, yêu quái không còn được phép thành tinh, vậy nên những kẻ này đều là yêu quái trăm năm trước còn sót lại. Trong thời đại ngày nay, linh khí ngày càng suy giảm, pháp lực của chúng không thể tiến bộ, chỉ có thể tìm người phò trợ, tích lũy công đức một cách chậm rãi.
Nhưng trong số đó, có một con hồ ly trắng đặc biệt nhất. Nó đã tu luyện gần ba trăm năm, chỉ còn một bước nữa là có thể hóa thành hình người.
Dạo gần đây, Bạch Hồ cưỡng ép tất cả bọn chúng làm việc cho mình, bảo chúng g.i.ế.c người để thu thập sinh hồn.
"Thu thập sinh hồn?"
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Bức bích họa trong Thành Quỷ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Sinh hồn chính là chìa khóa để phục sinh Xi Vưu. Con giao xà đã trốn thoát, vậy tất cả chuyện này... chắc chắn có liên quan đến chúng!
Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào Hắc Mao.
"Còn ông thì sao?"
"Ai sai ông làm chuyện này?"
Hắc Mao "hê hê" cười khẽ, vừa định mở miệng, thì hàng loạt người giấy trong sân đột nhiên bay tán loạn, bao vây lấy hắn ở chính giữa.
Những cạnh sắc bén của giấy không ngừng cắt qua người hắn, chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến thành một kẻ đ//ẫm m//áu.
Hắn mắt trợn trừng vì kinh hãi, hai tay bám chặt lấy cổ, cổ họng chỉ phát ra những tiếng khàn khàn "hơ— hơ—".
Tôi sững sờ. Cửu Tự Chân Ngôn có thể trừ khử mọi tà ma, vậy kẻ nào có thể thi triển tà thuật ngay trong trận pháp của tôi?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-61-dai-chien-xuat-ma-tien-6.html.]
Tôi lập tức bước lên, bấu chặt lấy vai Hắc Mao.
"Tôi biết ông không được nữa, nhưng đừng vội chết!"
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai?!"
Hắc Mao há to miệng, cố gắng thốt ra từng chữ khó nhọc.
"Thủ— Thủ—"
Nói xong, hắn tắt thở.
Tôi sững người, rơi vào trầm tư.
"Thủ? Thú?"
Có nghĩa là gì?!
Giang Hạo Ngôn ho nhẹ, liếc xuống chân tôi.
"Có khi nào… là cậu đang giẫm lên tay hắn không?"
Tôi cúi đầu nhìn, lập tức co chân lại.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Hắc Mao c.h.ế.t rồi. Các yêu quái khác g.i.ế.c người sẽ tổn hại công đức, tôi không thể để chúng lang thang ngoài kia, bèn thu hết vào hồ lô. Từ nay về sau, chúng phải đi theo tôi, hàng yêu trừ ma để bù lại nghiệp chướng.
Những kẻ tội nghiệt quá sâu, không thể cứu vãn, tôi siêu độ ngay tại chỗ.
Sau khi hương dẫn hồn cháy hết, tôi để chúng dẫn tôi đi tìm Bạch Hồ. Không ngờ Bạch Hồ có địa vị không hề nhỏ, trong thành phố còn có cả một miếu Hồ Tiên được thờ cúng. Hương khói nghi ngút, khách hành hương tấp nập.
Nhưng đáng tiếc, tượng thần trong miếu đã bị nứt, toàn bộ yêu khí đã biến mất, rõ ràng nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tôi bày trận pháp trong miếu, chờ đợi ba ngày, nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào.
Hết cách, đành quay lại trường học.
Tối hôm tôi rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, tôi mơ thấy một giấc mộng.
Vẫn là ngôi miếu Hồ Tiên quen thuộc ấy. Tôi bước vào, trong sân sau có một chiếc ghế dài dưới mái hiên, có một người nằm quay lưng về phía tôi.
Chiếc ghế khẽ cọt kẹt. Dưới chân hắn, một con hồ ly trắng muốt đang nằm im lặng.
"Cô đến rồi——"
Tôi bật dậy, mở to mắt.
Là hắn!
BẢN CHÍNH HOÀN
Ngoại truyện
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Sau khi Kiều Mặc Vũ thi triển pháp thuật thu phục đám yêu quái, Lý Tầm đứng ngẩn ra nhìn nãy giờ, mãi mới kịp phản ứng lại.
"Em gái tôi đâu?"
"Lý Gia Gia! Mày trốn ở đâu rồi?"
Lý Tầm chạy quanh sân, tìm một hồi lâu mới phát hiện bóng dáng Lý Gia Gia trong bụi cây.
"Anh phục mày thật đấy. Mày đúng là giỏi trốn! Định ngủ luôn trong bụi cây tối nay à?"
Lý Gia Gia lén thò đầu ra.
"Xong rồi hả? Ai thắng?"
Lý Tầm trợn mắt.
"Đúng là nói nhảm! Nếu bọn tao thua, liệu tao có còn nguyên vẹn đứng đây nói chuyện với mày không?"
"Mày không thấy giữa trận đấu hấp dẫn thế nào đâu! Toàn nhờ anh mày cả đấy! Tao chỉ cần vung tay một cái, chớp giật sáng lóa, chớp to như cột trụ, dượng trúng sét, nằm gục ngay lập tức!"
Lý Gia Gia bĩu môi.
"Xạo ghê nhỉ."
Cô ta chui ra khỏi bụi cây, cùng Lý Tầm rời đi. Lợi dụng lúc không ai để ý, cô ta bóp nát một tờ bùa giấy trong tay, ném xuống ven đường.
Bùa giấy không có gió mà lại tự cháy, chẳng mấy chốc hóa thành tro bụi.
Khóe miệng Lý Gia Gia nhếch lên một nụ cười, nhanh chóng bước theo.
"Kiều đại sư, cô thật lợi hại——"