Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 48: Quỷ Thành Phong Đô 5
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:10
Lượt xem: 11
Lý Viễn đã không nói dối. Người mà cậu ấy nhìn thấy hôm đó chính là người nước này. Khi họ đuổi theo, nó cũng không rời đi mà chỉ biến thành một vũng nước, nấp dưới gốc cây để quan sát họ.
Cái vệt nước chúng tôi thấy bên dưới cửa sổ nhà Lý Trụ, cũng là nó.
Thậm chí, vào lúc Lý Trụ chết, nó vẫn ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn *thê thỉ* bị treo lơ lửng, hứng thú lắng nghe dân làng và cảnh sát bàn tán về cái c.h.ế.t của cậu bé.
Người nước chậm rãi tiến lại gần tôi, hai tay dang rộng, làm động tác muốn bóp lấy cổ tôi. Một luồng hơi tanh nồng của nước sông xộc vào mũi.
Ngay khi nó gần sát mép giường, tôi bất ngờ mở to mắt, bật dậy, giận dữ trừng trừng nhìn nó.
Người nước giật mình, vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay, đứng yên không động đậy.
"Mẹ kiếp, đồ biến thái c.h.ế.t tiệt!"
Tôi vớ lấy cái gối, dồn hết sức ném thẳng vào nó, sau đó lăn xuống giường, lao đến cái tủ lục tìm túi của mình.
Cái gối xuyên qua người nước, rơi bịch xuống sàn, ướt sũng. Tôi lôi Thất Tinh Kiếm ra, lẩm nhẩm câu chú, rồi đ.â.m thẳng vào người nó.
Điều bất ngờ đã xảy ra—Thất Tinh Kiếm cũng xuyên qua cơ thể nó, không để lại chút tổn thương nào. Khi rút kiếm về, trên đồng tiền gắn trên kiếm chỉ đọng lại vài vệt nước.
Người nước liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi vươn tay, bóp chặt lấy cổ tôi. Sức của nó rất mạnh, tôi nhất thời không thể vùng vẫy thoát ra.
Chết tiệt! Cái thứ này khó đối phó quá!
Tôi cố sức hất đầu gối lên thúc vào hạ bộ nó, nhưng vẫn vô dụng, đầu gối tôi chỉ đập vào một khối nước mềm nhão, ống quần thấm đẫm.
Tôi càng giận hơn.
"Mẹ kiếp, đồ thái giám c.h.ế.t bằm! Hôm nay bà liều với mày!"
Tôi bị siết đến nghẹt thở, hai tay quơ quào, vung mạnh một cái, làm vỡ tan cái bình hoa trên tủ.
"Choang!" Ngay giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị đẩy bật ra, Giang Hạo Ngôn lao ra với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
"Kiều Mặc Vũ! Cậu sao vậy?!"
Giang Hạo Ngôn không mặc áo, cũng không mặc quần.
Cơ thể gầy săn chắc còn đọng nước, từng giọt lăn dài trên da. Mái tóc ướt nhẹp vuốt ra sau, làm nổi bật gò má sắc nét, mang theo nét sắc bén của một chàng trai trẻ.
Vừa thấy người nước đang siết chặt tôi, mắt cậu ấy tràn ngập kinh hãi, nhưng không hề chần chừ mà xông tới, kéo phăng nó khỏi người tôi.
Giang Hạo Ngôn và người nước quấn lấy nhau vật lộn. Tôi sững sờ nhìn hai người họ giằng co khoảng mười giây.
Mãi sau tôi mới bừng tỉnh, vội vàng lục túi lấy ra một pháp khí khác.
Đây là một lá cờ lệnh màu vàng, hình tam giác, viền tua rua đỏ, trên cờ viết bốn chữ "Sắc triệu vạn thần". Tôi siết chặt cờ lệnh, thấp giọng đọc chú. Chỉ trong chốc lát, một dòng khí lơ lửng xuất hiện trước mặt.
Luồng khí xoay tròn thành một cơn lốc nhỏ, mơ hồ mang màu vàng nhạt, xen lẫn những hạt bụi nhỏ li ti.
Nó quay càng lúc càng nhanh, kéo theo tất cả bụi bẩn trong không khí, tụ thành một quả cầu nhỏ. Tôi nắm chặt quả cầu, ném mạnh về phía người nước.
Lần này, quả cầu đánh trúng nó.
Tôi thấy vai của nó lõm xuống một mảng lớn, nước xung quanh bị nhiễm màu vàng.
Nhân lúc nó đang yếu, phải lấy mạng nó! Tôi vội vàng siết chặt Tầm Long Xích, lao tới định giáng thêm một đòn.
Người nước vốn đang đè Giang Hạo Ngôn xuống đất, tôi lao đến, không ngờ nó lại biến mất! Tôi trực tiếp bổ nhào lên người Giang Hạo Ngôn, trơ mắt nhìn người nước lại biến thành một vũng nước, trườn ra ngoài qua khe cửa, chỉ để lại một ít dấu vết trong phòng.
"Hừ, xem như ngươi biết điều, chạy cũng nhanh đấy."
"Tao cũng biết mày tu luyện không dễ, nếu tao mà lấy ra Tức Thổ, hôm nay đã ch//ôn sống mày tại đây rồi."
Vừa dứt lời, vũng nước dưới khe cửa lập tức rút đi, tấm thảm trước cửa liền khô cong ngay tức khắc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ném Tầm Long Xích xuống đất, dùng tay xoa xoa cổ. Mẹ nó chứ, bị siết cổ như thế này, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chịu thiệt như vậy! Chuyện với thứ này còn chưa xong đâu!
"Khụ khụ... Kiều Mặc Vũ, cậu có thể đứng dậy trước được không?"
Giang Hạo Ngôn nằm trên đất, nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn tôi, mặt đỏ đến tím tái. Tôi lại liếc thêm hai cái vào cơ bụng của cậu ta, rồi vỗ nhẹ một cái để trấn an.
"Ôi dào, không sao không sao! Nữ nhân giang hồ như tôi, da thịt hay xương cốt thì có gì khác biệt chứ? Đừng để ý tiểu tiết như vậy."
Tôi đứng dậy, Giang Hạo Ngôn vội vàng chống tay ngồi dậy, sau đó lúng túng chạy thẳng vào nhà vệ sinh để mặc quần áo.
"Kiều Mặc Vũ, vừa rồi cái bóng nước đó rốt cuộc là thứ gì? Cậu nói 'Tức Nhưỡng' là gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-48-quy-thanh-phong-do-5.html.]
Mặc xong quần áo, Giang Hạo Ngôn ngồi trên giường với vẻ mặt mất tự nhiên, nghịch một góc chăn, hai má vẫn còn đỏ bừng, trông như một cô dâu nhỏ e thẹn.
Tôi cất lá cờ lệnh màu vàng vào túi, sắc mặt nghiêm túc.
"Nếu tôi đoán không sai, đó là một con Vọng Lượng."
Si Mị Vọng Lượng, trong đó Si là sơn quái, Mị là linh hồn thích biến hóa để mê hoặc con người, còn Vọng Lượng chính là thuỷ quái. Chúng sinh ra từ các vùng sông hồ, cũng có truyền thuyết rằng những con Vọng Lượng mạnh nhất đến từ Nhược Thủy.
Cửa vào quỷ thành nằm dưới đáy Trường Giang. Trường Giang có lịch sử lâu đời, việc sinh ra vài con Vọng Lượng không có gì lạ. Điều kỳ lạ là, loại tinh quái hiếm thấy này nếu đã sinh ra gần quỷ thành, đáng lẽ từ lâu đã bị quỷ thành quản lý, vậy mà còn dám phạm vào đại tội lột hồn.
"Còn về Tức Nhưỡng, đó là loại đất trong truyền thuyết có thể tự sinh sôi và mở rộng vô hạn. Tương truyền, Đại Vũ trị thủy chính là dùng Tức Nhưỡng. Thổ khắc Thủy, nên tất cả thuỷ quái khi gặp Tức Nhưỡng đều chỉ có con đường chết."
"Nhưng thứ đó chỉ là truyền thuyết, chưa ai từng thấy. Trong giới huyền thuật, những pháp bảo chuyên khắc chế thuỷ quái đều lấy từ Hoàng Thổ Côn Lôn, luyện chế cẩn thận, cũng được gọi là Tức Nhưỡng."
Thứ này quá hiếm, bình thường không ai mang theo. Sư phụ tôi có để lại cho tôi một phần, nhưng khi rời nhà lần này, tôi không nghĩ sẽ gặp Vọng Lượng, nên không mang theo.
Tức Nhưỡng được đựng trong một hộp kem dưỡng da bình thường, giấu trong tủ phòng tôi. Tôi bảo Giang Hạo Ngôn gọi người đến lấy rồi gửi chuyển phát nhanh. Chuyển phát nhanh loại nhanh nhất, hai ngày là đến.
"Nó tưởng tôi có mang theo Tức Nhưỡng nên không dám ra tay với chúng ta. Đêm nay, ta cứ vào quỷ thành thăm dò thử đã."
Cửa vào quỷ thành nằm gần Trường Giang.
Đó chỉ là một đoạn đường bình thường, dọc theo bờ sông có một hàng bậc thang dẫn xuống. Khi trời tối, tôi vào một quán ăn nhanh bên cạnh mua một bát cơm, rồi lấy hai cái bát sứ đặt xuống bên bờ sông.
Mỗi bát đựng nửa bát cơm, tôi thắp ba nén hương, cúi đầu niệm chú. Khi đọc xong, tôi lặng lẽ chờ hương cháy hết, sau đó rắc tro hương vào cơm và ăn nó.
Loại cơm này là đồ cúng cho vong hồn, người sống ăn vào sẽ có một lớp âm khí tạm thời, giúp đi qua cổng vào âm phủ dễ dàng hơn.
Giang Hạo Ngôn vừa ăn vừa nhăn mặt.
"Khó ăn quá."
Ăn xong, tôi thu dọn bát đũa, dẫn cậu ta đi xuống từng bậc thang.
Đến sát mặt nước, đột nhiên một màn sương dày đặc cuốn đến, bao trùm lấy tôi và Giang Hạo Ngôn. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Trước mặt chúng tôi là một cổng chào khổng lồ.
Cổng được làm bằng gỗ, kéo dài vô tận, sừng sững như một bức tường trời. Trên cùng có hai chữ lớn: "Phong Đô", nét chữ cứng cáp, mang một loại uy nghiêm cổ xưa, khiến người ta bất giác rùng mình.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Dưới cổng có một bức tượng đá. Tôi kéo Giang Hạo Ngôn tiến đến gần.
"Người sống không được vào!"
Bức tượng đá phát ra một tiếng gầm trầm thấp, tôi lập tức lùi lại một bước, cung kính hỏi: "Xin hỏi Thượng Quan, gần đây có con Vọng Lượng nào không?"
Bức tượng im lặng một lúc.
"Ngươi là Môn chủ đời này của Phong Môn? Hỏi về Vọng Lượng làm gì?"
"Nó đã lột hồn người sống, tội ác tày trời, ta muốn báo lên âm phủ!"
Bức tượng: "Hử? Lột hồn người sống? Có bằng chứng không?"
Tôi vội gật đầu.
"Có! Một đứa bé ở Lý Gia Thôn, tên là Lý Trụ. Các vị tra thử sẽ biết, nó đã ch//ết nhưng không có hồn phách, cũng chưa từng đến âm phủ trình diện."
Bức tượng: "Nói suông vô ích. Ngươi hãy mang *thê thỉ* của Lý Trụ đến đây."
Tôi sững sờ.
"Vô hồn vô phách, thân xác đó sẽ nặng như núi, làm sao có thể đưa vào âm phủ?"
Bức tượng: "Đó là chuyện của ngươi. Nếu không mang được xác nó đến, ngươi lấy gì chứng minh có kẻ lột hồn?"
Tôi cuống lên: "Không thể coi là nói suông! Hay ngài theo tôi ra ngoài xem thử?"
Bức tượng: "Nói càn! Ta phụng mệnh trấn giữ cổng vào Phong Đô, sao có thể tự ý rời vị trí? Người sống không được dừng lại lâu ở đây."
Dứt lời, một luồng khí mạnh cuốn tới, tôi mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đứng lại bên bờ sông.
Tôi tức đến giậm chân.
"Mẹ kiếp, cái đám quan liêu này, người sống hay c.h.ế.t có gì khác nhau chứ!"
Tôi định nhảy xuống sông lần nữa, thì một ông bác già từ đâu xông tới, nhanh như chớp nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Cô bé, đừng nghĩ quẩn! Chỉ vì một gã đàn ông mà làm đến thế này không đáng đâu! Để bác giới thiệu cháu trai bác cho cháu nhé!"