Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 47: Quỷ Thành Phong Đô 4
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:07
Lượt xem: 11
Sạp hàng trong Quỷ Thị có số lượng cố định.
Có người tu đạo bày bán đan dược, phù chú. Cũng có những âm hồn đã c.h.ế.t nhiều năm nhưng không có cơ hội đầu thai, cứ lang thang chốn nhân gian, nghe ngóng được những tin tức bí ẩn rồi đến đây buôn bán, giao dịch với người sống để đổi lấy tiền âm phủ hoặc bạc.
Tôi quan sát một lúc, trong lòng đã có tính toán.
Tôi bước đến trước một khoảng đất trống. Ở đây không có sạp bày bán, chỉ có một tờ giấy vàng trải trên đất, bị một viên gạch đè lên. Đây chính là sạp tin tức của âm hồn.
Người bày sạp là một lão quỷ, thân hình gầy guộc, quần áo rách rưới, trông như bộ xương khô, nhìn qua là biết không có ai đốt giấy tiền cho. Không biết đã phải chờ bao lâu mới đến lượt được bày sạp, mỗi khi có người đi ngang, lão đều vươn cổ ra, nở nụ cười nịnh nọt, gật đầu chào hỏi.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt lão.
"Một tháng hương dẫn hồn, đốt liên tục mười hai canh giờ, đổi lấy một tin tức."
Lão quỷ lập tức trợn tròn mắt.
"Đại lão bản, tôi là Lão Cát, có gì cứ sai bảo!"
"Gần đây có ai bán âm hồn ở đây không?"
Đồng tử của Lão Cát bỗng nhiên co rút lại, cả người run lên bần bật, khiến làn sương xung quanh cũng gợn sóng theo.
"Lão bản đừng đùa tôi! Quỷ Thị có đạo gia giám sát, ai dám đem âm hồn ra đây bán chứ? Đó chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?"
"Haha, thời buổi nào rồi, giám sát chỉ là làm cho có thôi. Nếu ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì tại sao vẫn có tà tu dám tách hồn?"
Tôi cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mặt lão.
"Vậy gần đây có ai dò hỏi về 'tử địa' không?"
Trên trán Lý Trụ bị c//ắm kim phân hồn, loại kim này dùng để tách rời hồn phách. Bản thân kim phân hồn chỉ là kim bạc bình thường, có thể mua ở bất cứ đâu, nhưng cách sử dụng lại rất đặc biệt.
Trước khi dùng, phải tìm một mảnh đất vừa có người chết, hơn nữa người đó phải c.h.ế.t oan, rồi cắm kim vào đất trong ba ngày để hấp thu âm khí, khi ấy mới trở thành kim phân hồn thực sự.
Muốn biết những nơi như vậy, hoặc là đến cục cảnh sát tra cứu, hoặc là đến Quỷ Thị hỏi thăm. Người nọ trên người dính đầy phù chú, rõ ràng là người thường xuyên lui tới Quỷ Thị.
Quả nhiên, sắc mặt Lão Cát lại thay đổi. Lão khom lưng, lén lút nhìn quanh một lượt, rồi lấy lòng nói: "Lão bản, tôi thật sự không biết chuyện này, đừng ép tôi!"
Vừa nói, lão vừa nhanh chóng rút tờ giấy vàng dưới đất, nhét vào trong tay áo, sau đó vội vàng thu sạp chạy trốn.
Tôi và Giang Hạo Ngôn liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo.
Rời khỏi Quỷ Thị, lão quỷ không chạy quá nhanh, trông giống như cố ý dẫn chúng tôi theo. Chúng tôi cứ thế bám sát lão, leo lên một đống cầu thang, quẹo bảy tám khúc, cuối cùng lại đến ngay trước cổng một đồn cảnh sát.
Lúc này lão mới nhét tờ giấy vàng vào tay tôi, hạ giọng nói: "Người đó là người của Quỷ Thành, tôi không dám đắc tội đâu! Các người đừng nói là tôi đã tiết lộ đấy!"
Nói xong, lão vội vàng quay đầu chạy mất, lần này tốc độ nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã hóa thành một làn sương, tan biến theo gió.
Tôi lấy điện thoại ra xem, đã là hai giờ sáng.
Tôi và Giang Hạo Ngôn tìm một khách sạn trong thành phố, tạm nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau, tôi cầm tờ giấy vàng quay lại cửa hàng nhà họ Chu.
"Hương dẫn hồn liên tục đốt trong một tháng, bao nhiêu tiền?"
Tôi đau lòng hỏi. Chu Năng cười hề hề, nhận lấy tờ giấy vàng từ tay tôi.
"Có vẻ như Môn chủ đã chốt được một vụ giao dịch lớn ha!"
"Hương dẫn hồn của nhà họ Chu chúng tôi, một nén 2800, cháy trong sáu giờ. Một ngày bốn nén, tổng cộng 11200, một tháng 336000. Thôi thì nể mặt cô, tôi lấy tròn 30 vạn thôi nhé."
Chu Năng cầm tờ giấy vàng, đi đến bên cạnh lấy ra một lư hương nhỏ, đặt tờ giấy xuống đáy rồi thắp một nén hương dẫn hồn. Tờ giấy này mang theo khí tức của Lão Cát, hương cháy ra cũng chỉ dành cho lão, không bị những cô hồn dã quỷ dọc đường tranh giành mất.
Tôi bảo Giang Hạo Ngôn quẹt thẻ thanh toán, rồi bước đến ghế sô pha ngồi xuống, thở dài đầy phiền muộn:
"Thật sự không muốn dây dưa với người của Quỷ Thành..."
Trùng Khánh Phong Đô Quỷ Thành, thời nhà Tùy có tên cũ là "Phong Đô", đến nay đã có gần hai nghìn năm lịch sử.
Trong Đạo giáo, quỷ thành thực sự được gọi là "Phong Đô", cũng chính là nơi đặt âm ti địa phủ, hiển nhiên không thể tồn tại ở nhân gian. Hai thành phố có cùng cách phát âm, thế nên có người truyền miệng sai lệch, rồi cứ thế nhầm lẫn mà coi Phong Đô ngày nay là quỷ thành trong Đạo giáo.
Phong Đô có rất nhiều sự kiện huyền bí, trùng khớp với truyền thuyết về quỷ thành. Điều này là bởi tuy nó không phải quỷ thành thực sự, nhưng lại là một trong những cửa vào quỷ thành.
Chu Năng chống một tay lên quầy, cố gắng mở to đôi mắt ti hí.
"Kỳ lạ ghê, tôi ở Trùng Khánh bao lâu nay mà đây là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này. Cô vừa nói là 'một trong những lối vào', chẳng lẽ còn có lối nào khác để vào âm ti địa phủ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-47-quy-thanh-phong-do-4.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi gật đầu.
"Trừ Phong Đô, còn có một lối vào khác ở Thái Sơn, đó mới là cửa chính thực sự của Phong Đô. Còn Trùng Khánh này chỉ là một lối nhỏ mà thôi, giống như cổng chính và cửa hông vậy."
Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép: "Bắc Hải chi nội hữu U Đô." Một tấm bia mộ thời Đông Hán thậm chí còn khắc rõ: "Sống thuộc Trường An, c.h.ế.t về Thái Sơn."
Ngày xưa, các hoàng đế đều phải đến Thái Sơn tế trời. Nhưng không chỉ tế trời, thực chất đó là một cách để trình lên thiên đình, đồng thời kết nối với cõi u minh, công khai tuyên bố ngôi vị hoàng đế của mình trước toàn bộ thế giới.
Chu Năng nghe xong thì líu lưỡi, vừa lắc đầu vừa chỉ vào Giang Hạo Ngôn:
"Nghe chưa, nghe chưa, mấy cậu sinh viên chỉ biết học vẹt, chẳng có chút tác dụng gì. Như Môn chủ đây, mới thực sự có văn hóa. Mấy sinh viên bây giờ ấy à, chẳng có kiến thức, cũng chẳng có thể lực, tôi nói thật, nhà nước không nên mở quá nhiều trường đại học, đi làm sớm mới là thực tế nhất!"
Tôi im lặng.
"Thật ra không giấu gì ông, tôi cũng là sinh viên."
Chu Năng lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.
"Môn chủ thật giỏi giang quá! Pháp lực cao cường, lại còn học đại học nữa. Chắc chắn là trường danh tiếng rồi! Không như thằng nhóc này, học cái gì mà Đại học Nam Giang, tôi chưa từng nghe qua cái trường tào lao này."
Giang Hạo Ngôn bật cười.
"Ông chủ Chu, tôi với Kiều Mặc Vũ là bạn học, học chung một lớp luôn đó."
Chu Năng đúng là có tài nói chuyện, chỉ trong vài phút mà đã làm bầu không khí c.h.ế.t đứng mấy lần. Tôi và Giang Hạo Ngôn rời khỏi cửa hàng nhà họ Chu, quay lại khách sạn hôm qua, dự định chờ đến tối rồi mới đến quỷ thành dò la tin tức.
Vừa bước vào phòng, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Chúng tôi đang ở khách sạn Lệ Tinh, nổi tiếng với dịch vụ rất tốt. Trước khi ra ngoài, tôi đã gọi nhân viên dọn phòng.
Thế nhưng bây giờ, trên bàn trà cạnh cửa sổ sát đất, ấm trà bị đổ, nước loang ra thành một vệt lớn trên sàn.
Giang Hạo Ngôn cau mày.
"Sao vậy? Để tôi gọi nhân viên lên dọn dẹp."
Tôi lắc đầu.
"Thôi, kệ đi. Chúng ta ngủ trưa một chút rồi ra ngoài. Trời nóng thế này, mở cửa sổ một lúc là khô thôi."
Tôi nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ.
Hết kỳ nghỉ hè này, tôi sẽ lên năm hai. Năm nhất chỉ toàn học mấy môn cơ bản, nhưng lên năm hai thì sẽ có nhiều môn chuyên ngành hơn, cả độ khó lẫn khối lượng học tập đều tăng lên một bậc. Tôi không thể tiếp tục lười biếng như thế này nữa.
Tôi thở dài.
Hồi đó còn non trẻ, chọn cái ngành quản lý tài chính, cứ tưởng học xong có thể tự quản lý tiền bạc của mình, điều hành tài sản hàng chục triệu. Ai ngờ lại quên mất nguyên tắc "nghìn không để lại một", cực khổ kiếm tiền bao năm, đến giờ tổng cộng cũng chỉ có 58,763 tệ.
Chút tiền cỏn con này, ngay cả mua đạo cụ tốt cũng không đủ, đúng là nghe đã thương tâm, gặp người rơi lệ.
"Kiều Mặc Vũ, tôi vừa tìm hiểu qua, quỷ thành bây giờ chỉ là một địa điểm du lịch thôi. Chúng ta vẫn đi Phong Đô à?"
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Từ khi đập Tam Hiệp tích nước, phần lớn huyện Phong Đô cũ đã bị nhấn chìm. Cái quỷ thành trên núi hiện tại chỉ để khách du lịch tham quan, lối vào thực sự lại nằm dưới lòng Trường Giang."
"Tôi buồn ngủ quá, đừng nói nữa, nghỉ một tiếng rồi xuất phát."
Giang Hạo Ngôn đáp: "Được rồi, cậu ngủ đi, tôi đi tắm."
Tắm tắm tắm, có phải Phan Kim Liên đâu, sao một ngày tắm ba lần vậy? Tôi bĩu môi, xoay người lại.
Sáng dậy sớm quá, buổi trưa mùa hè lại đặc biệt dễ khiến người ta uể oải. Tôi nghiêng người nằm đối diện cửa sổ sát đất, mí mắt trĩu nặng, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng cảm giác như vệt nước trên sàn vừa khẽ động đậy.
Rèm lụa trắng vẫn kéo kín, ánh sáng trắng chói chang xuyên qua, phủ lên một tầng sáng dịu nhẹ, khiến tầm nhìn có chút mờ mịt.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng trong lòng bỗng dưng lạnh toát.
Cơn buồn ngủ trong tích tắc tan biến sạch. Tôi khẽ mở mắt một khe nhỏ, và ngay lập tức, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Vệt nước trên sàn từ từ phồng lên, như thể có một bàn tay vô hình đang nắm lấy nó. Ban đầu chỉ là một khối nước tròn trịa như bột nhào, rồi dần dần hiện ra tứ chi, cuối cùng, một cái đầu trong suốt nhô ra từ cơ thể đó.
Người nước đứng yên tại chỗ, lắc lư đầu, vung vẩy tứ chi.
Tôi mím môi, trong đầu lập tức liên kết mọi chuyện lại với nhau.