Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 45: Quỷ Thành Phong Đô 2
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:03
Lượt xem: 10
Tôi lấy một tấm vải vàng trong túi ra, trải lên bàn, rồi lấy ra lư hương, bắt đầu dựng đàn pháp.
Vụ án của Lý Trụ gây xôn xao dư luận, muốn biết chân tướng, cách tốt nhất chính là hỏi thẳng cậu ta.
Người sau khi c.h.ế.t sẽ trải qua một giai đoạn gọi là “trung ấm thân”, có hình dạng như một đứa trẻ, lang thang nơi âm giới để tìm kiếm duyên tái sinh. Thời gian mỗi kỳ là bảy ngày. Nói trắng ra, đây là khoảng thời gian người c.h.ế.t ở nhà chờ được đầu thai. Nếu bảy ngày trôi qua mà không có cơ hội, họ có thể tiếp tục ở lại thêm bảy ngày nữa.
Trong khoảng thời gian này, từ đầu thất đến thất thất, gia quyến cứ mỗi bảy ngày sẽ đốt vàng mã cúng tế, dâng lễ vật để nịnh bợ quỷ sai, cầu xin cơ hội luân hồi cho người chết. Đến ngày thứ bốn mươi chín, vong hồn mới hoàn toàn rời khỏi nhà.
Hiện tại, Lý Trụ c.h.ế.t chưa đến một tháng, còn chưa qua thất thứ năm, khả năng rất cao là hồn phách cậu ta vẫn còn quanh quẩn nơi này.
Tôi bày xong lư hương, đốt ba nén hương, lại dựng thêm một lá cờ triệu hồn bên cạnh, rồi bắt đầu lầm rầm niệm chú.
Chiêu dương hồn và chiêu âm hồn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chiêu dương hồn tức là người vẫn còn sống nhưng hồn phách bị thất lạc. Một số đứa trẻ hồn phách yếu, bị hoảng sợ cũng dễ thất hồn. Kiểu triệu hồn này khá đơn giản, nhiều ông bà già ở các vùng quê cũng biết làm.
Nhưng chiêu âm hồn thì khác, phải cầu khấn Thanh Huyền, Bắc Âm, Thiên Tề, và Ngũ Đẩu, rồi gửi công văn triệu thỉnh Thành Hoàng bản địa.
"Thiên tinh lãng lãng bộ tuyền ki, chính thị d.a.o đàn nhiếp triệu thì;
Phù mệnh cáo hạ tuyền khúc phủ, vong hồn lai phó thái hoàng kì;
Tam thanh thánh hào li trường dạ, nhất cử hoa phiên triệt đích kì. . . . . ."
Tôi giẫm bộ cương, bước đấu, đi quanh pháp đàn niệm chú. Niệm chú vừa xong, trước mắt tôi đột nhiên nổi lên một trận âm phong, thổi tung những tờ giấy vàng trên đàn pháp.
Tôi ngạc nhiên trừng mắt.
"Gặp quỷ rồi!"
Giang Hạo Ngôn giật b.ắ.n người, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Quỷ đâu?”
Tôi lườm cậu ta một cái: “Sau lưng cậu ấy.”
Tôi phí bao nhiêu công sức như vậy, thế mà không triệu được hồn của Lý Trụ. Không chỉ có Lý Trụ không đến, ngay cả một con cô hồn dã quỷ cũng chẳng thấy bóng dáng.
Nhang tôi dùng là loại dẫn hồn cao cấp nhất, làm từ trầm hương, đàn hương, tùng hương, nhũ hương, đinh hương, mộc hương, hoắc hương,… Một cây nhỏ thôi cũng có giá hàng nghìn tệ, là vật đại bổ đối với du hồn.
Nói gì thì nói, vài ngày trước khi Lý Trụ chết, trong thôn cũng có một bà lão qua đời, tại sao ngay cả bà ta cũng không đến để hưởng nhang dẫn hồn?
“Không đúng, thôn Lý Gia làm gì có chuyện không có lấy một cô hồn dã quỷ.”
Tôi chống cằm suy nghĩ, Giang Hạo Ngôn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Có khi nào cậu ta đã đi đầu thai rồi không?”
Tôi lắc đầu.
“Những oan hồn ch//ết trẻ luôn xếp cuối cùng trong danh sách đầu thai. Dù có đến lượt, thì đến ngày ‘thất thất’ tức ngày thứ 49, cậu ta cũng phải gặp gia đình lần cuối rồi mới có thể trình diện Địa phủ.”
Trường hợp này xảy ra chỉ có một lý do: Hồn phách của Lý Trụ đã bị ai đó giam giữ, không thể đến đây.
“Thôi vậy, mai xem lại ảnh hiện trường của cậu ta rồi tính tiếp.”
Tôi dập tắt nhang dẫn hồn, thu dọn pháp đàn.
Khi đeo ba lô lên, chuẩn bị trèo ra cửa sổ, tôi bỗng khựng lại.
Vệt nước dưới cửa sổ ban nãy… đã biến mất hoàn toàn.
Tôi giẫm chân lên lớp bùn khô, bề mặt đất thậm chí còn bay lên một lớp bụi mỏng.
Tôi ngồi xổm xuống, quệt tay lên mặt đất, phát hiện khu vực này vẫn có chút khác biệt so với xung quanh. Cửa đã bị khóa một thời gian, sàn nhà ở những chỗ khác đều phủ một lớp bụi mỏng, nhưng khu vực có vệt nước này lại sạch hơn hẳn.
Giang Hạo Ngôn cũng nhận ra, khẽ "hửm" một tiếng:
"Nước bay hơi nhanh thật đấy."
Trong lòng tôi lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng không có manh mối rõ ràng nên đành gác lại, cùng Giang Hạo Ngôn trèo ra ngoài cửa sổ, che giấu dấu vết.
Khi về đến nhà Lý Viễn, cậu ta đã không còn trong phòng của chúng tôi nữa.
Sáng sớm hôm sau, ba của Lý Trụ đã vội vã trở về. Ông ấy còn chưa vào nhà, giọng nói đã vọng đến trước:
"Đại sư ở đâu? Đại sư!!! Cứu con trai tôi với!"
Tôi vừa đứng dậy thì thấy một bóng người lao đến trước mặt Giang Hạo Ngôn, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Đại sư trẻ như vậy, đại sư, cậu là người do chú hai tôi mời đến, tôi biết cậu là cao nhân có bản lĩnh. Dân làng đều nói con trai tôi bị tà tu hại ch//ết, đến hồn phách cũng không được yên ổn, xin hãy cứu nó!"
Một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi, tóc đã lốm đốm bạc, gương mặt phong trần, nước mắt giàn giụa khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.
Giang Hạo Ngôn vội vàng đỡ ông ấy dậy.
"Chú à, chú nhận nhầm người rồi, cháu không phải đại sư, Kiều Mặc Vũ mới là."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-45-quy-thanh-phong-do-2.html.]
Ba của Lý Trụ sững sờ nhìn tôi.
"Nữ đạo sĩ? Không thể nào."
Tôi xua tay.
"Chuyện này không quan trọng, chú đưa tôi xem ảnh hiện trường lúc Lý Trụ ch//ết, tiện thể cho tôi biết bát tự của cậu ấy."
Ông ấy do dự một lát, lau nước mắt, rồi lấy ra một xấp tài liệu từ trong túi.
"Đây là quả cân này, quả cân lớn như vậy, treo ngay ở chân con tôi, dây siết chặt đến mức mắt cá để lại một vết hằn sâu."
"Đây là ảnh chụp, cô nhìn xem, dây thừng buộc như thế này, cho tôi một tiếng đồng hồ tôi cũng không thể trói người theo kiểu đó rồi treo lên xà nhà. Thế mà bọn họ lại nói là t//ự s//át, tôi có c.h.ế.t cũng không tin, ai có thể tự tr//eo c//ổ mình theo cách đó?"
Tôi còn chưa kịp xem ảnh, chỉ cần nhìn thấy quả cân đã giật mình kinh ngạc.
"Ơ, đây không phải là quả cân bình thường."
"Đây là 'Trụy Hồn Đĩnh'."
Quả cân có hình dạng phổ thông, làm bằng sắt, ở giữa khắc một chữ số "1". Tôi lật ngược nó lại, đặt phần ngang lên trên, số 1 biến thành chữ "Nhất".
Đây mới là cách đặt đúng của Trụy Hồn Đĩnh.
"Nhất khí hóa Tam Thanh, tam hồn quy nhất xứ. Chữ "Nhất" trong Đạo giáo tượng trưng cho nguyên khí và sự tụ hợp.
Tôi lật ảnh chụp *thê thỉ* của Lý Trụ, quả nhiên, trên trán cậu ta có vài vết kim châm nhỏ, dây thừng trói trên người cũng không phải loại thông thường.
Nút thắt là ‘Khóa Hồn Kết’, kim là ‘Phân Phách Châm’, quả cân là ‘Trụy Hồn Đĩnh’.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Ai đó đã khống chế cậu ta, trước tiên dùng Khóa Hồn Kết để phong bế hồn phách, sau đó dùng Phân Phách Châm đ//âm vào ấn đường, ngư yêu và bách hội huyệt, tách linh hồn khỏi thể xác.
Tiếp đó, dùng Trụy Hồn Đĩnh để tập hợp ba hồn bảy phách lại một chỗ, dẫn hồn ra từ gan bàn chân.
Phương pháp tách sinh hồn này là đại ác nghiệp, trời không dung, đất không tha.
Người có ba hồn bảy phách. Ba hồn gồm Thiên Hồn, Địa Hồn, và Mệnh Hồn. Trong đó, Thiên Hồn và Địa Hồn không thường trú trong cơ thể mà thường lang thang bên ngoài.
Có khi bạn đến một nơi xa lạ nhưng lại cảm thấy quen thuộc, đó có thể là vì Thiên Hồn hoặc Địa Hồn của bạn đã từng đến đó.
Ngay cả khi một người c.h.ế.t đi, Thiên Hồn và Địa Hồn cũng không lập tức quay về, nên hồn phách thường không đầy đủ.
“Người này đúng là cao thủ, dùng ‘Ngũ Hành Dẫn Hồn Trận’ để gọi Thiên Địa Nhị Hồn về, rồi cưỡng ép tách hồn.”
Tôi cau mày đầy chán ghét.
‘Ngũ Hành Dẫn Hồn Trận’ là một trận pháp đặc biệt, dựa trên ngũ hành, dùng pháp khí đặc thù để kích hoạt khí tức trên cơ thể Lý Trụ, dụ Thiên Địa Nhị Hồn quay lại.
Lý Trụ mặc áo bơi, lại có váy đỏ, bị treo trên xà nhà, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều đủ. Kẻ đó bố trí trận pháp để dẫn Thiên Địa Nhị Hồn quay về, đợi hồn phách Lý Trụ đầy đủ rồi mới bắt đầu tách sinh hồn.
Ba của Lý Trụ nghe mà trừng mắt sững sờ.
“Con tôi ch//ết oan uổng quá! Rốt cuộc là kẻ nào độc ác đến vậy! Kiều Đại sư, cô nhất định phải giúp chúng tôi!”
Bát tự của Lý Trụ thuần âm, một linh hồn âm thuần khiết có giá trị rất lớn, trong nhiều tà thuật đều có ghi chép. Chỉ có điều, những pháp thuật này vô nhân tính, phần lớn đã thất truyền, hiện nay chỉ còn vài môn phái biết đến những tà thuật này.
“Chú cứ yên tâm, tà tu kiểu này, dù chú không nói, tôi cũng sẽ xử lý chúng.”
Tôi thân là Địa Sư, việc thanh tẩy tà đạo cũng là trách nhiệm của tôi.
“Kiều Mặc Vũ, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tôi và Giang Hạo Ngôn đi dạo quanh làng. Khi đến một chỗ không có người, cậu ta liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm với tôi.
“Sinh hồn của Lý Trụ đã bị tách mất, vậy tại sao sáng hôm sau, *thê thỉ* cậu ta vẫn bị treo trên xà nhà, mà Lý Viễn lại nghe thấy cậu ta bảo ‘chạy mau’?”
Tôi gật đầu.
“Tiểu tử, cậu ngày càng nhạy bén rồi đấy.”
“Chỉ có hai khả năng: một là Lý Viễn nói dối, hai là… lúc đó, có một linh hồn khác nhập vào thân thể của Lý Trụ.”
Sau khi bị tách hồn, cơ thể của Lý Trụ trở thành vật vô chủ, cô hồn dã quỷ nào cũng có thể nhập vào. Nếu có hồn phách nào chạy đến trêu chọc, hù dọa Lý Viễn cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Kỳ lạ là… tại sao bây giờ, trong cả ngôi làng, lại không có lấy một cô hồn dã quỷ nào?
Chúng tôi đi đến cuối làng, nơi đó có một căn nhà cũ kỹ, trơ trọi đứng một mình. Một ông lão ngồi trước cửa, đang hút thuốc.
Nắng chói chang, ông ta nheo mắt nhìn chúng tôi, những nếp nhăn trên trán sâu như rãnh nước.
“Cô gái à, lời của thằng bé Lý Viễn… không thể tin được đâu.”
Giang Hạo Ngôn lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, đưa cho ông lão.
Nhìn thấy hai chữ "Trung Hoa" trên bao bì, mắt ông lão sáng lên, không khách sáo mà nhận luôn cả gói, nhét vào ống tay áo.