Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 44: Quỷ Thành Phong Đô 1
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:00:00
Lượt xem: 10
Em họ tôi ch//ết rồi.
Hai tay nó bị tr//ói chặt vào xà nhà, mặc một chiếc váy đỏ, bên trong là đồ bơi, nước vẫn còn nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Cảnh sát thông báo rằng cậu ấy t//ự s//át.
Nhưng tôi biết, không phải vậy. Người tiếp theo phải ch//ết… sẽ là tôi.
Tôi trốn không nổi.
***
Hôm trước khi chết, Lý Trụ đã đến tìm tôi.
Cậu ấy lấy từ trong túi ra một viên sô-cô-la, cười tủm tỉm đưa cho tôi.
Tôi rất ngạc nhiên.
"Trụ Tử, cậu kiếm đâu ra cái này?"
Lý Trụ là em họ tôi, cũng là một đứa trẻ bị bỏ lại quê nhà. Ba mẹ cậu ấy đi làm ở thành phố, bình thường chỉ có một mình cậu ấy ở nhà.
Nhà chúng tôi sát vách nhau, mẹ tôi thỉnh thoảng gọi cậu ấy sang ăn cơm. Lý Trụ không có nhiều tiền tiêu vặt, chắc chắn không nỡ mua loại kẹo đắt đỏ này.
"Cho anh này."
Lý Trụ cười hiền lành, khuôn mặt chân chất.
Tôi không khách sáo nhận lấy. Loại sô-cô-la nhập khẩu này, tôi chỉ từng thấy đám bạn giàu có trong lớp mới có. Tôi bóc lớp giấy bọc màu vàng, vừa mới cho viên kẹo vào miệng…
Lý Trụ bỗng nhiên gào lên, vẻ mặt dữ tợn:
"Chạy mau!"
Tôi giật nảy mình, suýt bị sặc kẹo, mất rất nhiều sức mới nuốt xuống được. Nhưng ngay giây tiếp theo, biểu cảm của Lý Trụ trở lại bình thường, cậu ấy cười ha hả vỗ vai tôi.
"Bảo thím là tối nay em không sang ăn cơm nhé."
"Nhà em hôm nay có mì gói và chân giò hun khói đấy."
Mì gói là một thứ xa xỉ phẩm, ngon hơn cháo khoai lang mẹ tôi nấu nhiều. Tôi thoáng ghen tị, không biết Lý Trụ kiếm đâu ra những thứ này.
Tôi gật đầu.
"Vừa nãy cậu làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp đấy."
Lý Trụ cười cười, quay người rời đi.
Nói xong, thiếu niên vuốt mặt một cái, rồi tiếp tục trầm giọng nói.
Ngày hôm sau, tôi gặp lại Lý Trụ… thì cậu ấy đã là một xác chết.
Hai tay và hai chân cậu ta bị trói chặt bằng dây thừng, tr//eo lơ lửng trên xà nhà trong một tư thế quái dị. Trên người cậu ấy mặc một bộ đồ bơi nữ, bên ngoài khoác một chiếc váy liền màu đỏ tươi. Hai chân trần của cậu thõng xuống, giữa hai mắt cá chân còn treo một quả cân sắt.
Tôi sợ đến c.h.ế.t lặng, hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Đôi mắt nhắm chặt của Lý Trụ bỗng nhiên mở ra. Con ngươi đen kịt, trừng trừng nhìn tôi.
"Chạy mau—"
Tôi hét lên thảm thiết, hoảng loạn bỏ chạy.
"Mẹ ơi! Trụ Tử gặp chuyện rồi! Mau lên, Trụ Tử xảy ra chuyện rồi!!!!"
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, dân làng vây quanh bên ngoài bàn tán xôn xao.
"Trời ơi, cả đời tôi chưa từng thấy kiểu ch//ết nào quái lạ như thế này. Không biết Trụ đã đắc tội với ai mà ra nông nỗi này."
"Tôi thấy chuyện này có vẻ liên quan đến tà thuật, chứ người bình thường ai lại gi//ết người theo cách đó chứ?"
"Nghe lại lời ông nói xem, người bình thường thì đã không gi//ết người rồi!"
Mọi người mỗi người một câu, mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện cho chú. Ngay lập tức, chú đặt vé tàu về quê trong ngày.
Thím gào khóc, lăn lộn trên nền nhà, cả căn phòng rối loạn hết cả lên. Tôi không chịu nổi cảnh tượng đó, lặng lẽ ra ngoài.
Đêm ở vùng núi yên tĩnh đến lạ thường, trăng tròn vằng vặc, xa xa vang lên vài tiếng côn trùng kêu.
Tôi ngồi xổm trước cửa, ôm đầu gối khóc. Khóc một lúc, tôi bỗng cảm thấy có gì đó bất thường, một cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn. Dưới gốc cây hoè cách đó không xa, có một bóng người đang đứng đó.
"Ai ở đó vậy?!"
Tôi hét lên hai tiếng, nhưng người đó vẫn đứng bất động, thân hình chìm trong bóng cây lờ mờ, không nhúc nhích, cũng không đáp lại.
Tôi bắt đầu sợ hãi, lập tức chạy vào nhà gọi người.
Nhưng khi tôi kéo mẹ, chú và mấy người nữa ra ngoài, dưới gốc cây đã không còn ai cả.
"Tiểu Viễn, có khi nào con nhìn nhầm không?"
Mọi người đều nói vậy, nhưng tôi biết chắc mình không nhầm.
Hôm nay là một ngày trời trong xanh rực rỡ. Tôi đứng dưới gốc cây hoè, cúi đầu nhìn xuống. Một vũng nước lớn đọng ngay dưới chân tôi.
Dưới ánh trăng, vũng nước đó phản chiếu ánh sáng, giống hệt vết nước dưới chân Lý Trụ lúc cậu ấy ch//ết.
Chàng trai trẻ run rẩy, thu mình lại, giọng nói tiếp tục tuôn ra như thác lũ.
"Tôi biết, chính hắn đã gi//ết Lý Trụ. Lý Trụ bảo tôi chạy mau, chắc chắn hắn cũng sẽ g.i.ế.c tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-44-quy-thanh-phong-do-1.html.]
Cậu ta lấy tay ôm mặt, tràn ngập tuyệt vọng.
"Tôi không thể thoát được. Tôi trốn không thoát được."
Tôi bực bội lườm cậu ta, vươn tay nhéo tai cậu.
"Vậy nên đây chính là lý do nửa đêm cậu lén lút chạy vào phòng tôi để trộm đồ?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"A đau đau đau, chị ơi, buông tay đi chị ơi! Hu hu hu, tôi nghĩ mình sắp c.h.ế.t rồi mà. Hôm nay khi các chị vào làng, tôi thấy trong túi chị có đồ ăn vặt. Tôi nghĩ mình sắp c.h.ế.t đến nơi, trước khi c.h.ế.t muốn ăn một bữa thật ngon..."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân cuối cùng của địa sư.
Địa sư, hay còn gọi là phong thuỷ sư trong thời cổ đại.
Dân gian có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều của tôi chính là Khâm Thiên Giám Giám Chính, cũng là môn chủ đời đời của Phong Môn.
Gần đây, một giáo sư họ Lý đã mời tôi đến làng của ông ở Trùng Khánh. Con trai của người anh họ xa bên nội của ông bỗng dưng tr//eo c//ổ t//ự s//át một cách khó hiểu.
Lúc chúng tôi đến nơi thì trời đã khuya, đành mượn nhà bác cả của Lý Trụ để nghỉ tạm.
Tôi và Giang Hạo Ngôn ngủ chung một phòng, tôi ngủ trên giường, còn cậu ta nằm dưới đất. Nửa đêm, Lý Viễn mò vào phòng trộm đồ, lại dẫm thẳng lên bụng của Giang Hạo Ngôn.
Tôi vừa túm cổ áo thằng nhóc định hỏi cho ra nhẽ, nó đã lải nhải một tràng dài, thiếu điều chưa khai luôn điểm thi cuối kỳ.
Tôi trợn mắt.
"Thằng nhóc này, miệng lưỡi cũng khá đấy, kể chuyện còn giỏi hơn cả chị đây."
Lý Viễn cuống lên.
"Không không, em nói thật mà chị! Làm ơn đừng nói với mẹ em! Nếu bà ấy biết em trộm đồ, chắc chắn sẽ đánh ch//ết em!"
Tôi đảo mắt, thả tay ra.
"Kết quả khám nghiệm tử thi của cảnh sát cho thấy, Lý Trụ c.h.ế.t vào tối mùng 7. Nhưng vừa nãy, cậu lại nói rằng sáng mùng 8 cậu đến gọi Lý Trụ qua ăn cơm, cậu ấy mở mắt nhìn cậu và bảo "chạy mau"?"
"Đúng! Em chưa từng nói chuyện này với ai. Chị ơi, em thề, em không nói dối!"
Sắc mặt Lý Viễn tái nhợt, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi đầy nghi hoặc nhìn cậu ta. Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy một tiếng động nhỏ từ căn phòng bên cạnh.
Âm thanh như có một cái ghế bị ai đó đẩy ngã xuống sàn. Tôi lập tức quay sang nhìn về phía tây.
"Phòng đó là của ai?"
Sắc mặt Lý Viễn càng trắng bệch.
"Là phòng của Lý Trụ. Nhà em và nhà cậu ấy xây liền kề nhau."
Tôi liếc nhìn Giang Hạo Ngôn, anh ta lập tức cầm lấy ba lô, ánh mắt cảnh giác.
"Đi, sang đó xem."
Tôi và Giang Hạo Ngôn nhảy ra ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay tròn vằng vặc, phủ lên một lớp sương sáng mờ ảo. Ngôi làng chìm trong bóng tối tĩnh lặng, tạo nên một vẻ đẹp u ám kỳ lạ.
Chúng tôi cúi người, áp sát vào bức tường đất mà di chuyển.
Lý gia thôn rất nghèo, trên núi vẫn còn những căn nhà đất từ thập niên 70-80, bên ngoài quét một lớp bùn vàng, trông vô cùng cũ kỹ.
Mới đi được mấy bước, Giang Hạo Ngôn đi trước, giẫm thẳng vào một vũng bùn lầy.
Cậu ta đứng thẳng dậy, nhìn vào cửa sổ nhà Lý Trụ, nhất thời hít sâu một hơi…
Giang Hạo Ngôn nhấc chân nhảy sang một bên, mặt mày đau khổ.
“Đôi AJ phiên bản giới hạn của tôi!”
Làm tôi còn tưởng là cậu ta thấy thứ gì kinh khủng, liền tức giận lườm cậu ta một cái.
“Bây giờ là lúc để so đo chuyện này sao? Một đôi giày rách có đáng bao nhiêu tiền chứ? Đợi khi về, tôi tặng cậu một đôi khác.”
Dạo gần đây Giang Hạo Ngôn quá kỳ lạ, cứ như con công xòe đuôi, đặc biệt thích trau chuốt, quần áo giày dép kén chọn từng ly từng tí, còn xịt nước hoa nữa chứ, không biết bị trúng tà gì. Nếu không phải vì muốn cậu ta trả tiền chi phí đi đường, tôi cũng lười xách theo cậu ta.
Hai chúng tôi vừa nói chuyện, trong nhà lập tức im phăng phắc.
Tôi ghé sát vào cửa sổ nhìn vào trong. Đêm nay trăng sáng, ánh trăng chiếu xuống một góc bậu cửa sổ, bên trong lại tối đen như mực, chẳng thể thấy gì.
Nhà của Lý Trụ là hiện trường đầu tiên của vụ án, trước đây đã bị cảnh sát niêm phong. Sau khi loại trừ khả năng bị sát hại, cảnh sát đã gỡ niêm phong. Nhưng ba mẹ của Lý Trụ không cam lòng, khóa cửa lại, định tìm cách nhờ người khác điều tra thêm.
Tôi chống hai tay lên bậu cửa, bật nhảy một cái, nhanh nhẹn leo vào trong.
Vừa nhảy vào, chân tôi trượt một cái, suýt nữa ngã nhào. Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên bậu cửa, nơi được ánh trăng chiếu rọi, có một vệt nước nhỏ.
Kỳ lạ, mấy ngày nay trời đều nắng ráo, theo lý mà nói, căn nhà đã bị khóa nhiều ngày, dù trước đó có dấu vết nước thì cũng phải bốc hơi hết từ lâu rồi.
Tôi lấy đèn pin trong túi ra, bật lên, quét một vòng quanh nhà.
Nhà của Lý Trụ có hai gian phòng, bố cục giống hệt nhà của Lý Viễn bên cạnh.
Bên trái là bếp, có bệ nấu và bàn ăn. Chỗ chúng tôi nhảy vào là phòng ngủ kiêm phòng khách. Góc tường kê một chiếc giường, bên cửa sổ có một cái bàn vuông và mấy chiếc ghế dài. Ngoài ra, còn có một đống đồ đạc lộn xộn chất đầy.
Ba chiếc ghế dài, có một chiếc bị lật ngã xuống đất. Âm thanh vừa nãy chắc chắn là do nó gây ra.
Tôi hắng giọng, cất cao tiếng nói: “Tôi thấy rồi, ra đi.”
Tôi gọi mấy tiếng, căn nhà vẫn im ắng, chỉ có tiếng gió núi rít qua cửa sổ, phát ra những âm thanh ai oán trầm thấp.
Giang Hạo Ngôn đã đi một vòng quanh nhà.
“Kiều Mặc Vũ, trong này không có ai cả.”
“Không có ai thì càng tốt.”