Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 43: Trống Da Tây Tạng 6
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:56:46
Lượt xem: 10
Tôi vừa giẫm nước vừa lớn tiếng hét lên, Giang Hạo Ngôn bật dậy, là người đầu tiên lao đến miệng giếng.
Bên ngoài, có vài khách du lịch tò mò bước vào, lập tức tròn mắt kinh ngạc.
“Đồng chí cảnh sát, người này phạm tội gì mà phải dùng sét đánh? Đây là vũ khí tấn công kiểu mới sao?”
Viên cảnh sát chỉ biết cạn lời, xua đuổi đám người thích hóng chuyện rồi gọi điện cho đội ngũ quay lại.
Một sợi dây được thả xuống, tôi bám vào chuẩn bị leo lên thì chợt nhận ra, bên cạnh mặt nước có một lối đi nghiêng dẫn xuống dưới.
Tôi lập tức báo lại tình hình với cảnh sát. Hai cảnh sát theo tôi xuống, chúng tôi bò vào đường hầm, và rồi tất cả đều im lặng.
Bên trong là một khoảng đất trống rộng lớn, gần như bao phủ toàn bộ dưới lòng đất ngôi chùa. Dưới đất la liệt xương cốt, dày đặc đến rợn người. Trên cùng, có một *thê thỉ* còn mới, chính là Phương Thiến.
Vụ án mạng kinh hoàng này đã gây chấn động khắp Tây Tạng. Vì tính chất quá tàn độc, số lượng người c.h.ế.t lại quá nhiều, nên con số cụ thể không được công bố.
Phương Lộ cũng bị đưa về. Khi bị dẫn vào cục cảnh sát, cô ta mang một vẻ mặt ngơ ngác.
“Hình như tôi vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu, tôi không biết gì cả.”
Tôi hỏi vài câu mới biết rằng, hóa ra cô ấy mới là Phương Lộ thực sự.
Linh hồn của cô ấy có lẽ đã bị nữ pháp sư kia phong ấn trong cơ thể, về lý mà nói, một thân xác chỉ có thể chứa một linh hồn. Vậy nên, cô ấy mới có ký ức của Phương Lộ, nhưng không biết nữ pháp sư kia đã dùng bí thuật gì.
Pháp sư từ ngôi mộ cổ đó đã hoàn toàn bị thiêu rụi trong lôi quang.
Để bảo vệ Phương Lộ, tôi chỉ có thể nói rằng mình vô ý ngã xuống giếng.
Các lạt ma trong chùa thừa nhận hành vi gi//ết người, Phương Lộ được trả tự do. Cô ấy sẽ ở lại Tây Tạng để lo hậu sự cho em gái.
Tôi và Giang Hạo Ngôn không dám ở lại lâu, lập tức mua vé máy bay rời đi.
Đêm trước khi lên đường, viên cảnh sát cao lớn hôm trước tìm đến nhà trọ.
Anh ta tên là Đa Kiệt, mới tốt nghiệp trường cảnh sát được hai năm, vẫn còn tràn đầy khao khát học hỏi, không cứng nhắc như những cảnh sát kỳ cựu.
Tôi kể lại toàn bộ sự thật cho anh ta. Anh ta trầm mặc hồi lâu.
“Giáo phái này đã tồn tại trong Phật giáo hàng trăm năm, thế lực rất lớn. Hai người các cậu, rời đi sớm là tốt nhất.”
Phật giáo vốn dĩ là để phổ độ chúng sinh, lấy từ bi làm gốc, nhưng lại bị người của bộ lạc Xi Vưu lợi dụng, cưỡng ép thêm vào đó một phần văn hóa tế lễ. Họ dùng da người, xương người làm pháp khí, tuyên truyền đủ thứ giáo lý hoang đường, thu hút một đám tín đồ cuồng tín.
Mãi đến khi chế độ nông nô bị bãi bỏ, hành vi dùng *thê thỉ* làm pháp khí mới dần ít đi.
Nhưng vẫn có không ít kẻ cuồng đạo, tự nguyện hiến dâng xương cốt.
Chúng tôi trò chuyện rất lâu. Ngày hôm sau, khi ra sân bay, Đa Kiệt đích thân lái xe tiễn chúng tôi.
Hai bên đường phong cảnh tuyệt đẹp, trời cao xanh biếc, những thảo nguyên vô tận rực rỡ sắc hoa dại không tên.
Xe chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi phía trước hiện ra một hồ nước khổng lồ.
Tôi siết chặt lệnh bài trong túi.
“Đây không phải đường ra sân bay.”
Đa Kiệt chậm rãi dừng xe, hạ cửa sổ, châm một điếu thuốc.
“Kiều Mặc Vũ, cô có biết ‘Đa Kiệt’ trong tiếng Tạng có nghĩa là gì không?”
“Là Kim Cang.”
Tôi ngờ vực: “Gì cơ, ba anh thích khỉ đột à?”
Đa Kiệt khẽ cười.
“Kim Cang hàng ma. Ba tôi cũng là một lạt ma.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-43-trong-da-tay-tang-6.html.]
“Tây Tạng không có ma nữ, bà ấy là Phật Mẫu, không ai có thể ngăn cản bà ấy tái sinh.”
Anh ta nhìn chằm chằm mặt hồ phía trước, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt.
“Đây là thánh hồ Nhiệt Ung Thố, Phật Mẫu sẽ tái sinh ở đây. Chúng tôi sắp thành công rồi.”
Anh ta là người, không phải yêu ma quỷ quái, Thất Tinh Kiếm và Lôi Kích Mộc Bài của tôi đều vô dụng.
Chỉ tiếc là anh ta mắc phải một căn bệnh kinh điển của phản diện: nói quá nhiều.
Trong lúc anh ta còn lải nhải, Giang Hạo Ngôn đã bất ngờ lao đến từ phía sau, siết chặt cổ anh ta.
Đa Kiệt vùng vẫy dữ dội, tay chân quờ quạng, vô tình khởi động lại xe.
Chiếc xe lao thẳng về phía hồ nước khổng lồ, rồi cắm đầu rơi xuống. Từ mặt đường xuống mặt hồ ít nhất là mười mét, sống sót trong tình huống này hoàn toàn phụ thuộc vào số mệnh có cứng hay không.
May mắn thay, tôi và Giang Hạo Ngôn đều là những kẻ mạng lớn. Hai chúng tôi vận dụng toàn bộ sức lực, chật vật bơi lên bờ.
Toàn thân tôi ướt đẫm, nằm vật trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía trên, cảm thấy kiệt sức vô cùng.
Bức họa trong sa mạc Tân Cương ấy… tôi vẫn không nhớ ra rốt cuộc là gì.
Cảm giác như đại vu của Xi Vưu đang thực hiện một âm mưu khổng lồ, mà tôi thì đã bị cuốn vào cơn xoáy đó, như một định mệnh không thể trốn thoát.
Phiên ngoại
Kết quả thi cuối kỳ được công bố. Không ngoài dự đoán, tôi và Giang Hạo Ngôn đều trượt.
Hai đứa ủ rũ đứng trong văn phòng giáo sư, năn nỉ ông ấy rộng lòng ban phát cho ít tài liệu ôn thi lại.
Giáo sư Lý hừ lạnh một tiếng.
“Kiều Mặc Vũ thế này tôi không bất ngờ, nhưng Giang Hạo Ngôn, cậu thì không nên như vậy. Học kỳ trước cậu còn nhận học bổng cơ mà.”
Giang Hạo Ngôn lầm bầm một câu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Giáo sư Lý nghiêm mặt: “Cậu nói gì?”
Giang Hạo Ngôn: “Giáo sư, em không cố ý trượt đâu, là vì đầu em bị sét đánh.”
Tôi lập tức đỡ lời: “Giáo sư, em còn thảm hơn, em bị đánh hai lần liền!”
Giáo sư Lý bình tĩnh đẩy kính lên sống mũi.
“Ra ngoài.”
Tôi không chịu đi, tiếp tục mặt dày bám lấy ông ấy năn nỉ.
Đúng lúc này, điện thoại của giáo sư Lý vang lên. Ông ấy bắt máy, có lẽ do tuổi tác, ông ấy có thói quen bật loa ngoài. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên rất lớn.
“Chú Hai, chú không thể mặc kệ chúng con được! Cả nhà chỉ có chú là có bản lĩnh nhất, chú phải giúp chúng con tìm một vị đại sư mới được.”
Mặt giáo sư Lý đỏ lên, luống cuống tắt loa ngoài.
“Tào lao! Tôi là một giáo sư đại học, biết tìm mấy loại ‘đại sư’ lung tung này ở đâu? Đừng có kéo tôi vào cái đống mê tín này.”
Người bên kia điện thoại bật khóc.
“Nhưng đứa nhỏ này không phải bị gi//ết bình thường đâu, ai lại gi//ết người kiểu đó chứ? Một cậu bé bị tr//eo lên xà nhà, mặc một chiếc váy hoa đỏ! Ai cũng nói nó bị ác quỷ đoạt mệnh, ngay cả linh hồn cũng không thể yên nghỉ.”
“Con không có bản lĩnh gì cả, nó c.h.ế.t rồi, con không thể để cả linh hồn nó cũng chịu khổ… Hu hu, chú hai!”
Giáo sư Lý lúng túng cúp máy, rồi nghiêm mặt nhìn tôi và Giang Hạo Ngôn.
“Được rồi, không liên quan đến hai đứa, mau về đi.”
Tôi lắc đầu.
“Giáo sư, chuyện này cứ giao cho em.”