Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 42: Trống Da Tây Tạng 5

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:56:44
Lượt xem: 11

Một tiếng hô lớn vang lên từ đằng xa. Tôi và Giang Hạo Ngôn giật nảy mình, nhìn quanh bốn phía. Tôi giơ tay, chỉ về phía thân cây gần đó.

"Leo lên đi."

Giang Hạo Ngôn gật đầu, chống tay lên thân cây làm bệ đỡ, ra hiệu cho tôi trèo lên vai cậu ấy. Tôi không khách sáo, giẫm lên vai cậu ấy rồi trèo lên cây. Nhưng vừa leo lên, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân cây này rất to, cao khoảng hai mét, có ba nhánh lớn tỏa ra. Nhưng ở điểm giao nhau giữa các nhánh, hình như có thứ gì đó được buộc chặt bằng vải bạt.

Tôi bò lên nhánh cây, Giang Hạo Ngôn cũng tìm một thân cây khác để trốn. Tôi ngồi khoanh chân trên cành, ánh trăng bạc chiếu xuống, soi rõ vật trước mặt.

Một chiếc hộp gỗ. Nó cao bằng nửa thân người, bề mặt đã mục nát theo thời gian, trên nắp hộp lộ ra một bàn tay xanh trắng. Bàn tay này nhỏ hơn tay người bình thường, móng tay dài, đầu ngón tay hơi co quắp lại.

Tôi giật thót, rụt cổ chào hỏi.

"Tiểu huynh đệ, cho tôi ngồi ké một lát nhé?"

Chưa dứt câu, bàn tay kia đột ngột vươn thẳng ra, bịt chặt miệng tôi!

Một mùi hôi thối nồng nặc ập đến, suýt chút nữa làm tôi ngất tại chỗ.

Cùng lúc đó, dưới gốc cây vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Đại Vu nói bọn chúng chạy về hướng này, mọi người có thấy không?"

"Tìm kỹ vào, cẩn thận đừng quấy nhiễu vong linh."

Tiếng nói dần xa. Nhưng bàn tay trên miệng tôi càng siết chặt hơn. Tôi nín thở, rút thanh Thất Tinh Kiếm từ trong balo ra, c.h.é.m mạnh xuống.

"Soạt—!" Bàn tay kia lập tức rụt lại vào hộp gỗ.

Tôi thở phào, cầm kiếm chọc vào lỗ hổng trên hộp hai lần, nhưng bên trong không có phản ứng gì nữa.

Chờ nhóm lạt ma rời đi, tôi nhảy xuống khỏi cây, chạy đến gốc cây nơi Giang Hạo Ngôn đang trốn.

"Giang Hạo Ngôn, xuống đi."

"Giang Hạo Ngôn, có nghe thấy không? Không phải là ngủ quên trên đó rồi chứ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên chạc cây cũng có một thứ gì đó bị trói lại, nhưng không phải là cái hộp mà là một đống chăn bông rách. Chiếc chăn đã tả tơi, một cậu bé đang cưỡi trên người Giang Hạo Ngôn, tay vươn ra bóp chặt cổ cậu ấy.

Giang Hạo Ngôn bị siết đến mức mắt trợn trắng, hai tay vô lực rũ xuống hai bên người.

Tôi giật mình, vội vàng ném Thanh Kiếm Thất Tinh lên trên. Lưỡi kiếm lướt qua người cậu bé, nó lập tức thét lên quái dị, rồi rút về đống chăn bông rách nát kia.

Giang Hạo Ngôn rơi thẳng xuống đất.

“Khụ khụ khụ!”

Cậu ấy chống tay đứng dậy, nói với tôi rằng chúng tôi nên rời khỏi khu rừng này càng sớm càng tốt.

“Đây là phong tục đặc biệt của Lâm Chi, gọi là "thụ táng". Người ta đặt *thê thỉ* vào thùng gỗ hoặc hộp gỗ, rồi buộc lên thân cây. Mẹ kiếp, lúc nãy tôi suýt bị con quỷ nhỏ kia bóp ch//ết.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, trên mỗi thân cây đều có thứ gì đó bị buộc vào. Một số thân cây lớn thậm chí treo dày đặc những chiếc hộp gỗ.

Theo phong tục địa phương, linh hồn của những đứa trẻ ch//ết yểu rất thuần khiết, nếu được buộc chung với đại thụ, kiếp sau chúng có thể mạnh mẽ phát triển như cây cối.

Chỉ tiếc rằng, cây ở đây thuộc loại khác. Một số cây hoè có tính âm cực mạnh, chôn trên đó không thể siêu thoát, ngược lại còn hại bọn chúng.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ, móc ra vài đồng tiền đồng trong túi, bố trí một trận pháp.

Trận này gọi là ‘Dẫn Hồn Trận’. Ở đây có nhiều tiểu quỷ như vậy, tôi sẽ dẫn chúng xuống, cho mấy vị lạt ma kia có chút náo nhiệt.

Sau đó, tôi và Giang Hạo Ngôn đi dưới ánh trăng sáng vành vạnh, vòng ra rìa ngoài của khu rừng.

Chúng tôi đi suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới tới được con đường lớn.

Gọi một chiếc xe tải lớn, chúng tôi ngồi lên xe tiến vào thành phố. Tôi và Giang Hạo Ngôn tìm một quán ăn, vừa gọi món xong đã vội vàng ăn như hổ đói.

“Kiều Mặc Vũ, giờ sao đây? Hay là chúng ta về thẳng luôn đi?”

Miệng tôi đầy thịt gà, trừng mắt nhìn Giang Hạo Ngôn.

“Không được, tôi chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế này.”

Giang Hạo Ngôn cau mày.

“Nhưng bọn họ đông người, chúng ta chỉ có hai người, nếu chạm trán lại, chắc lại phải bỏ chạy thục mạng như tối qua.”

“Haha, bọn họ đông người á? Nhìn đi, tôi có thể gọi ra hàng trăm người ngay lập tức.”

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra.

“Alo, 110 phải không? Ở đây có một vụ án m//ạng nghiêm trọng, một vụ gi//ết ng//ười liên hoàn và vứt x//ác. Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, dưới gi///ếng xác ch///ết chất đầy, chồng chất kín mít.”

Giang Hạo Ngôn: …

Ăn xong, hai chúng tôi bắt xe, ung dung quay lại nhà trọ ở phố Bát Giác.

Phương Lộ đang đứng trước cổng ngôi chùa bên cạnh, cúi đầu thì thầm với một vị lạt ma. Vị lạt ma bỗng nhiên im bặt, ngạc nhiên nhìn về phía chúng tôi.

Tôi vẫy tay.

“Hello ——”

Phương Lộ nheo mắt.

“Kiều Mặc Vũ, cô còn dám quay lại? Cũng có gan đấy.”

Tôi né sang một bên.

“Cảnh sát, chính bọn họ, kẻ g.i.ế.c người đang ở trong chùa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-42-trong-da-tay-tang-5.html.]

Nhìn đoàn xe cảnh sát dày đặc đang tiến đến phía sau, Phương Lộ hoàn toàn sững sờ.

Cô ta quay đầu chạy vào trong chùa, một cảnh sát cao ráo mặc đồng phục đi về phía tôi.

“Cô là người báo cảnh sát sao?”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi gật đầu.

“Trong giếng ở ngôi chùa này có rất nhiều *thê thỉ*, các vị lạt ma ở đây đều đáng nghi.”

Tôi dẫn cảnh sát vào chùa, Phương Lộ tức đến méo mũi.

“Đây là cuộc tranh đấu giữa các môn phái huyền môn, Kiều Mặc Vũ, cô không giữ đạo nghĩa giang hồ.”

“Sức mạnh của tôi đã vượt qua những quy tắc trần tục này từ lâu rồi, cô có dẫn họ đến cũng chẳng ích gì.”

Mấy cảnh sát bên cạnh nghe vậy liền bật cười.

“Mấy người đang quay phim à?”

Một cảnh sát cao lớn cầm máy quay ghi hình, tiến đến quay một lượt miệng giếng.

“Chỗ vứt x//ác mà cô nói chính là đây sao?”

Phương Lộ gật đầu, nở một nụ cười kỳ dị.

“Đúng vậy, chính là đây, anh có muốn xuống xem thử không?”

Đôi mắt đen nhánh của cô ta bỗng trở thành một xoáy nước, tất cả cảnh sát đều ngây dại nhìn cô ta. Một lát sau, từng người từng người ngã xuống.

Không lâu sau, vài cảnh sát lại đứng dậy, lắc lắc đầu, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi.

“Nếu lần sau còn thế này, cô sẽ bị tạm giam, báo án giả là phạm pháp đấy.”

Cảnh sát quay người định rời đi, tôi đang định đuổi theo, nhưng ngay giây tiếp theo, đầu gối mềm nhũn, tôi quỵ xuống đất.

Trước khi nhắm mắt lại, tôi mới nhớ ra.

Chết tiệt, tôi quên mất ở đây còn một con Yểm.

Lúc mở mắt ra, tôi và Giang Hạo Ngôn đã quay lại căn nhà trọ.

Cậu ấy đứng ngơ ngác ngoài hành lang.

“Kiều Mặc Vũ, hình như tôi vừa có một giấc mơ rất dài, rất dài.”

Tôi thở dài.

“Những gì trước đây không phải là mơ, bây giờ mới là.”

Giang Hạo Ngôn quay đầu nhìn hành lang dài đến mức không thấy điểm cuối, đôi mắt hoảng sợ trợn tròn.

Tôi bình tĩnh trấn an cậu ấy.

“Không sao đâu, đánh một tia sét lên đầu tôi, là có thể tạm thời thoát ra ngoài.”

“Ra ngoài rồi xem tôi có g.i.ế.c c.h.ế.t nó không.”

Nói xong, tôi niệm một câu chú, rồi trầm giọng quát lên: “Ngũ Lôi Hiệu Lệnh!”

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện một vị lạt ma đang vác tôi trên vai, chuẩn bị ném tôi xuống giếng.

Một tia sét lóe lên ngay miệng giếng, tiếp đó là một tiếng “bõm”, nước lạnh buốt xộc vào khoang mũi, tôi hít mạnh một hơi, rồi ho sặc sụa.

Phương Lộ thò đầu ra từ miệng giếng, ngạc nhiên nói: “Tên Yểm thú này ngày càng vô dụng rồi.”

Tôi vùng vẫy trong nước, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu. Nếu tôi không quyết đoán, chỉ chậm trễ một phút nữa thôi, tôi sẽ bị con yêu nữ này dìm c.h.ế.t mất.

Trong cơn giận tột độ, tôi không còn do dự nữa. Tôi cắn mạnh đầu lưỡi lấy m.á.u đầu lưỡi bôi lên lệnh bài.

“Phương Lộ, cô biết ‘Đại Uy Thiên Long’ là gì không?”

Phương Lộ cười lạnh.

“Hừ, giờ cô thảm thế này rồi, còn trò gì mới nữa chứ? Cứ thử xem, một địa sư nhỏ nhoi, tôi xem cô còn có bản lĩnh gì.”

“Là bản lĩnh khiến cô tan thành tro bụi.”

Tôi nhắm mắt, bắt đầu niệm chú.

"“Thiên Đế sắc lệnh, tổng triệu Lôi Thần. Thông thiên vô cực, trấn áp u minh.

Tới đàn nghe lệnh, trừ diệt tà linh. Lệnh phù giáng xuống, Cấp cấp như lệnh.”"

Vừa niệm, nước mắt tôi vừa trào ra.

Một phần là vì đau, một phần là vì xót.

Thiên Kiếp Lệnh của tôi… Chỉ ngắn ngủi vài tháng mà tôi đã dùng đến hai lần, c.h.ế.t tiệt, tên Xi Vưu này!

Trước cổng chùa, viên cảnh sát cao lớn vừa rời đi lúc nãy bỗng quay trở lại.

“Cô gái vừa báo án đâu rồi, cô quên ký vào biên bản.”

“Cái gì đây… tôi ***!”

Dày đặc những tia sét từ trên trời giáng xuống, bao trùm nửa ngôi chùa.

“Đồng chí cảnh sát, tôi đang ở dưới giếng, mau đến cứu tôi ——”

Phương Lộ ngã sụp xuống đất, phần lớn các lạt ma trong chùa đã chạy trốn tán loạn. Đại sư Đan Gia, kẻ bị Yểm nhập xác, đã hóa thành một làn sương dày đặc, tan biến không còn dấu vết.

Dưới uy lực của Thiên Kiếp, tất cả linh hồn bị Yểm thú giam cầm trong giấc mộng đều tiêu tán theo. Đối với họ, đây có lẽ lại là một sự giải thoát.

Loading...