Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 40: Trống Da Tây Tạng 3

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:42
Lượt xem: 11

Con người có giới hạn của mình. Tôi dành quá nhiều thời gian để trừ yêu diệt quái, nên dĩ nhiên điểm số môn học sẽ bị ảnh hưởng chút đỉnh. Bằng chứng là, trong kỳ thi cuối kỳ, môn Toán vi phân tôi chỉ được 60 điểm, vừa vặn qua môn.

Ai cũng biết, điểm 60 ở đại học nghĩa là gì.

Thấy tôi cau mày khổ sở, ông lão khẽ hừ một tiếng.

"Làm bài đi, hãy suy nghĩ theo góc độ của người ra đề."

Tôi nắm chặt viên phấn, đáp gọn: "Ý đồ của người ra đề là muốn tôi chết."

Sắc mặt ông lão lập tức sa sầm. Không khí căng thẳng đến cực điểm, nhưng ngay lúc này, phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói ngạc nhiên:

"Kiều Mặc Vũ? Sao cô lại ở đây?"

"Cô cũng bị con yêu quái đó ăn thịt sao?"

Tôi quay đầu lại. Phương Thiến ôm một cuốn sách bước vào, nhìn tôi đầy kinh ngạc.

"Là cô thật sao? Không phải cô đang ở Tứ Xuyên à? Sao lại chạy đến đây?"

Phương Thiến bước đến trước mặt tôi, lấy viên phấn trên tay tôi, chỉ trong tích tắc đã giải xong bài toán vi phân trên bảng. Sau đó, cô ấy thản nhiên ra một bài toán xác suất học còn khó hơn gấp bội.

Lần này, đến lượt ông lão đứng trước bảng suy tư. Phương Thiến kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện. Sau khi nghe cô ấy giải thích đầu đuôi câu chuyện, tôi kinh ngạc đến sững sờ.

"Ý cô là gì? Trong cơ thể Phương Lộ không phải linh hồn của cô ấy, mà là một linh hồn khác từ cổ mộ?"

"Chuyện đó không thể nào! Linh hồn mang theo ký ức của người đó, nếu cô ta là một linh hồn từ cổ mộ, thì làm sao có thể biết được ký ức tuổi thơ của hai chị em cô?"

Phương Thiến cúi đầu, vẻ mặt thất vọng.

"Tôi cũng không biết... Nhưng tôi chắc chắn cô ta không phải chị tôi. Ngay sau khi các cô rời đi, cô ta đã đưa tôi đến Tây Tạng. Sau đó, cô ta đã đẩy tôi xuống giếng. Từ lúc đó, tôi đã bị mắc kẹt ở đây."

Yểm tạo ra giấc mộng, nhốt vô số linh hồn trong đó. Phía sau mỗi cánh cửa là một linh hồn đã bị nó nuốt chửng.

Nó nuôi dưỡng những linh hồn này như nuôi cổ trùng, ép chúng tàn sát lẫn nhau. Những linh hồn mang oán niệm mạnh mẽ trước khi chết, hoặc bản chất vốn tà ác, sẽ dần biến thành những quái vật khác nhau.

Mỗi khoảng thời gian nhất định, sẽ có một linh hồn tiến hóa thành một con quái mạnh mẽ hơn, gọi là Kỳ. Đối với Yểm, Kỳ là một nguồn năng lượng đại bổ. Khi Yểm ăn thịt Kỳ, pháp lực của nó sẽ càng mạnh hơn.

Con quái vật vừa nuốt chửng bé gái kia, có lẽ sắp sửa tiến hóa thành Kỳ.

"Cô bé đó cũng là một kẻ đáng thương. Cô có biết không? Ngày xưa ở Tây Tạng, có những cao tăng dùng trống da người để làm pháp khí."

"Những chiếc trống này được làm từ d//a của các bé gái dưới 16 tuổi. Để giữ sự thuần khiết, những đứa trẻ này không được nghe lời ô uế, không được nói điều tục tĩu, không bị thế tục làm vấy bẩn."

"Ngay từ khi sinh ra, màng nhĩ của các bé gái này đã bị đ//âm thủng, lưỡi bị c//ắt bỏ, từ nhỏ đã là người câm điếc. Còn quá trình l//ột d//a thì được thực hiện khi các em còn sống. Thật sự quá tàn nhẫn."

Phương Thiến thao thao bất tuyệt kể một loạt những chuyện ghê rợn. Nhưng đầu óc tôi chỉ tập trung vào một chi tiết cô ấy vừa nói: Linh hồn này đến từ cổ mộ ở Tứ Xuyên, mà ngôi mộ đó thuộc bộ lạc Xi Vưu.

Có khả năng nào cô ta đã dùng một loại bí thuật nào đó, rút trích ký ức từ linh hồn của Phương Lộ? Cô ta dụ Phương Thiến đến Tây Tạng, chỉ để đẩy cô ấy xuống giếng. Vậy thì... gọi Giang Hạo Ngôn đến đây để làm gì?

Không xong rồi, Giang Hạo Ngôn!

Chắc chắn cậu ấy cũng đã bị mụ yêu nữ kia hạ tà thuật. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm! Tôi lập tức căng thẳng.

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, dùng m.á.u vẽ lên mí mắt, niệm Thanh Tâm Chú. Dần dần, những bức tường và bảng đen trước mắt mờ đi.

Phòng của Giang Hạo Ngôn xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Cậu ấy đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng cúi xuống nhìn đồng hồ.

"Kiều Mặc Vũ này thật sự là ngủ như lợn, gọi mãi không dậy."

Phương Lộ bật cười khẽ, tiến lên ôm lấy eo cậu ấy.

"Cứ để cô ta ngủ đi, dù sao tối nay cũng chẳng có chuyện gì."

Giang Hạo Ngôn cau mày, đẩy nhẹ tay cô ta ra.

"Không được, Kiều Mặc Vũ chưa ăn tối. Cậu ấy ăn ít một chút là khó chịu rồi, bỏ bữa là không chịu nổi đâu. Hôm nay mọi thứ thật kỳ lạ... Không được, anh phải đi xem thế nào."

Giang Hạo Ngôn băng qua hành lang. Trong một khoảnh khắc, cậu ấy gần như đi ngang qua tôi.

Tôi hoảng hốt hét lên: "Giang Hạo Ngôn! Lấy Lôi Kích Mộc Bài trong túi tôi!"

Cậu ấy sững người, không thể tin nổi, nhìn vào khoảng không trước mặt.

Bát tự của Giang Hạo Ngôn rất đặc biệt, tứ trụ thuần dương, thân thể đồng tử, mệnh cách sát ấn tương sinh, chính khí tràn đầy. Loại người như vậy không dễ bị tà quái mê hoặc. Cũng vì lý do này, lúc đầu tôi mới không nghĩ cậu ấy bị trúng tà.

Giang Hạo Ngôn đứng ngẩn ra, đảo mắt tìm kiếm nguồn phát ra giọng nói của tôi. Phương Lộ cũng bước tới từ phía sau, nghi hoặc nhìn về hướng tôi.

"Khà khà khà... Không hổ danh là địa sư."

Cô ta khẽ vẫy tay, lập tức một làn khói đen dày đặc tràn ra, che phủ tầm nhìn của tôi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Đi thôi, chúng ta xem thử Kiều Mặc Vũ đã dậy chưa."

Chết tiệt! Quả nhiên là mụ yêu nữ này!

Tôi tức đến giậm chân, lập tức thi pháp phá vỡ làn sương mù. Rút kinh nghiệm, lần này tôi không lên tiếng ngay. Tôi chỉ đứng yên trong phòng, nhìn Giang Hạo Ngôn bước đến bên giường tôi.

"Kiều Mặc Vũ, dậy ăn cơm thôi, có lẩu gà đá, giò heo nướng nữa nè."

Cậu ấy thì thầm vào tai tôi vài tiếng. Thân thể tôi nằm bất động, nhưng hồn vía tôi đã chảy nước miếng.

Từ lúc xuống máy bay đến giờ đã sáu tiếng, tôi chưa ăn một miếng nào. Đói đến mức hoa mắt chóng mặt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-40-trong-da-tay-tang-3.html.]

"Chắc cô ấy đi máy bay mệt rồi, lại cộng thêm hội chứng cao nguyên, cứ để cô ấy ngủ đi."

Phương Lộ liếc tôi châm chọc, Giang Hạo Ngôn gật đầu, kéo chăn đắp lên cho tôi.

Nhưng tay còn lại của cậu ấy lặng lẽ luồn vào chăn, mò đến túi quần tôi.

Mắt tôi sáng lên!

Giỏi lắm, Tiểu Giang, làm tốt lắm!

Cuối cùng, Giang Hạo Ngôn sờ được tấm mộc bài. Cậu ấy đang nắm chặt nó trong tay. Nhưng đúng lúc này, Phương Lộ bỗng nắm lấy cổ tay cậu ấy.

"Giang Hạo Ngôn, anh đang làm gì?"

Cậu ấy giật mình, gương mặt thoáng nét bối rối, vội vã rút tay ra khỏi chăn.

"À... Vừa rồi anh nghe thấy Kiều Mặc Vũ bảo anh lấy lệnh bài."

Phương Lộ nheo mắt lại.

"Giang Hạo Ngôn... Anh thích cô ta đúng không? Anh đã nói chỉ yêu một mình em, mãi mãi không lừa dối em mà."

Cậu ấy lập tức giơ tay lên thề thốt:

"Không có, không có! Anh không thích cô ấy! Phương Lộ, anh chỉ thích một mình em thôi, cả đời này đều như vậy!"

Hả?

Câu thoại này nghe quen quen...

Tôi sững người trong vài giây, rồi bừng tỉnh. Bảo sao tôi không tìm thấy dấu vết của tà thuật trên người Giang Hạo Ngôn. Hóa ra cậu ấy bị trúng cổ độc, mà còn là Tình Cổ!

Người trúng Tình Cổ sẽ toàn tâm toàn ý yêu đối phương, hoàn toàn phục tùng mọi yêu cầu của đối phương.

Thuật cổ Miêu Cương vốn có nguồn gốc từ bộ lạc Xi Vưu. Giang Hạo Ngôn rất có thể đã bị hạ cổ từ trước, lúc còn ở Tân Cương. Người xuống tay có khả năng chính là ma nữ đang mang thai đó.

Phương Lộ và ả ta đều là tay chân của Xi Vưu, chắc chắn giữa họ có một cách liên lạc bí mật nào đó.

"Vậy chúng ta ăn cơm trước nhé, ăn xong chúng ta cùng nhau đi dạo chùa."

Phương Lộ kéo tay Giang Hạo Ngôn. Cậu ấy ngoan ngoãn đặt lệnh bài lên đầu giường, nhưng tôi để ý thấy ánh mắt Phương Lộ lộ vẻ sợ hãi khi nhìn tấm lệnh bài.

"Em không thích thứ này, Hạo Ngôn, anh vứt nó vào toilet được không?"

Giang Hạo Ngôn lắc đầu.

"Kiều Mặc Vũ sẽ tức giận lắm, đây là bảo bối của cậu ấy. Cứ để ở đây đi."

Phương Lộ nhìn cậu ấy chằm chằm, giọng điệu chợt trở nên dịu dàng.

"Anh đã nói sẽ luôn nghe lời em mà, đúng không?"

Cậu ấy đờ người. Một lúc sau, ánh mắt cậu ấy trở nên mơ hồ như người mất hồn, rồi cứng ngắc gật đầu.

"Đúng, anh nghe lời em."

Tôi tức đến phát điên.

"Nghe lời mẹ cậu ấy!"

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!!"

Lệnh bài phát ra một tia sét chói lòa, nhưng thay vì đánh trúng Phương Lộ, nó giáng thẳng lên đầu tôi!

"Mẹ kiếp! Lệnh bài tẩu hỏa rồi!"

"Kiều Mặc Vũ, cậu có sao không?"

Giang Hạo Ngôn hoảng hốt lao đến giường. Tôi ôm đầu, mí mắt nặng trĩu, khó khăn mở mắt ra.

Hồn phách của tôi đã bị Yểm nhốt vào giấc mộng. Pháp lực của Yểm quá mạnh, đòn sét này chỉ mở ra được một lối thoát nhỏ mà thôi.

Hơn nữa, tia sét đánh thẳng vào não tôi, chắc chắn trong vòng nửa năm tới, tôi không cần hi vọng qua nổi kỳ thi cuối kỳ nữa.

Tôi đẩy mạnh Giang Hạo Ngôn ra, túm lấy chiếc balo ở góc phòng, lảo đảo lao xuống lầu.

Yểm có phạm vi giới hạn. Nó được sinh ra từ cái giếng kia, nên tạm thời không thể rời khỏi khu vực này. Chỉ cần tôi chạy ra đủ xa, nó sẽ không thể làm gì tôi nữa.

Phương Lộ cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ của tôi. Cô ta tức giận đuổi theo ngay lập tức.

"Giang Hạo Ngôn, bắt lấy cô ta!"

"Kiều Mặc Vũ! Cậu chạy đi đâu vậy?"

Giang Hạo Ngôn lo lắng chạy theo tôi. Tôi ba bước thành hai, lao xuống cầu thang. Vừa ra khỏi nhà, tôi gần như kiệt sức ngay lập tức.

Mọi người đã bao giờ thử chạy bộ ở Tây Tạng chưa?

Chạy vài chục bước mà tôi đã có cảm giác như vừa chạy hết 800 mét! Phổi tôi như muốn vỡ tung, đầu óc tối sầm lại, chập chờn từng cơn.

Không khí bên ngoài mát lạnh, nhưng tôi phải gắng hết sức giữ cho đầu óc tỉnh táo, lê từng bước thoát ra xa. Giang Hạo Ngôn còn thảm hơn tôi. Cậu ấy có dung tích phổi lớn hơn, nhưng điều đó lại khiến phản ứng sốc độ cao mạnh hơn.

Mới chạy được mấy bước, cậu ấy chống tay lên đầu gối, thở dốc như sắp gục.

"Kiều Mặc Vũ! Chờ tôi với—!"

Loading...