Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 39: Trống Da Tây Tạng 2
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:40
Lượt xem: 10
Tôi kinh hãi, cô ấy chính là Phương Thiến, em gái của Phương Lộ!
Tôi quay đầu định gọi Giang Hạo Ngôn, nhưng phát hiện không biết từ khi nào Đan Gia đã biến mất. Giang Hạo Ngôn đứng phía sau tôi, sắc mặt trầm xuống.
"Giang Hạo Ngôn, cô ấy là Phương Thiến! Phương Thiến, sao cậu lại ở đây?"
Giang Hạo Ngôn gật đầu, rồi đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười kỳ lạ.
"Tôi biết, cậu xuống hỏi cô ấy đi, cô ấy sẽ nói cho cậu biết tất cả."
Nói xong, cậu ấy đột ngột đẩy mạnh tôi. Một luồng sức mạnh bất ngờ ập tới, tôi loạng choạng hai bước, mất thăng bằng, ngã thẳng xuống giếng. Cánh tay tái nhợt của Phương Thiến vẫn nắm chặt tôi, móng tay bấu sâu vào da thịt.
"Ha ha ha ha, Kiều Mặc Vũ, xuống đây với tôi đi—"
Tiếng cười sắc lạnh quỷ dị vang vọng, tôi ngã ngửa xuống làn nước đen kịt.
Cảm giác ẩm ướt lạnh buốt bao trùm lấy tôi. Tôi hít sâu một hơi, giật mình bật dậy. Vừa ngồi dậy, tôi mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong nhà nghỉ. Chăn đắp nặng trịch, ẩm ướt khiến tôi nghẹt thở.
Tôi ngồi thẳng lên, ngơ ngác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời ngả về phía Tây, những tầng ánh cam đỏ dần bị phủ lên một lớp xám nhạt, hoàng hôn đang buông xuống.
Mới chợp mắt một chút mà tôi đã ngủ quên sao? Lại còn mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo chăn ra khỏi người, bước xuống giường, đi ra ban công.
Từ ban công nhìn xuống, phía dưới chính là sân trong của ngôi chùa bên cạnh.
Ở góc sân, cây bách vẫn đứng đó, tươi tốt như cũ, ngay bên dưới là cái giếng.
Tia nắng cuối cùng trong ngày phản chiếu trên thành giếng. Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch từ trong giếng vươn ra.
"Kiều Mặc Vũ, gọi cậu cả buổi mà không trả lời, chuẩn bị xuống ăn cơm đi."
Giang Hạo Ngôn mở cửa phòng, bước thẳng vào. Thấy tôi đứng thẫn thờ trên ban công, cậu ấy tiến lại gần, cười rồi huých nhẹ vào tay tôi.
"Cậu làm gì đấy, lén nhìn các lạt ma bên chùa hả?"
"Đù, kia có phải là một bàn tay không? Có người rơi xuống giếng kìa, mau cứu người!"
Giang Hạo Ngôn đưa tay dụi mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, quay người chạy xuống lầu. Tôi vội vàng đuổi theo phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang đường khó tả.
Tiếng chuông từ chùa lại vang lên. Chúng tôi lao đến sân sau, nhưng trong giếng không có gì cả. Lạt ma Đan Gia nghiêm nghị quát lớn:
"Chùa không tiếp khách sau bảy giờ tối, mời hai vị rời khỏi đây."
Miệng Đan Gia mấp máy, từng câu từng chữ giống hệt trong giấc mơ vừa rồi.
Tôi cảm thấy cả người mơ hồ, ánh nắng trước mắt biến thành từng vòng sáng mờ nhòe, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Giang Hạo Ngôn, hai vị lập tức rời đi ngay."
Giọng điệu của Đan Gia nặng nề hơn. Tôi bước lên trước mặt ông ta, vung tay tát thẳng một cái.
"Chát!" Âm thanh giòn vang, Đan Gia trợn mắt kinh ngạc, đưa tay ôm lấy má.
Giang Hạo Ngôn hoảng hốt: "Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì vậy? Sao lại đánh Đan Gia sư phụ?"
Tôi cúi đầu nhìn tay mình.
"Lạ thật, không đau gì cả, chẳng lẽ mình vẫn đang mơ?"
Đan Gia tức giận: "Cô đánh người khác, sao lại đau được chứ? Muốn kiểm tra xem có phải đang mơ không, chẳng phải nên tự tát mình sao?"
Tôi gật đầu.
"Có lý lắm, nhưng tôi không nỡ đánh bản thân. Lực có phản lực, đánh ông cũng như đánh tôi thôi."
Nói xong, tôi vung tay đ.ấ.m mạnh vào bụng Đan Gia.
Cú đ.ấ.m này quá mạnh, tay tôi xuyên thẳng vào bụng ông ta. Cơ thể Đan Gia lập tức tan thành một làn khói dày đặc, rồi đột nhiên biến mất. Một lúc sau, ông ta xuất hiện lại cách tôi năm mét, nở nụ cười quái dị.
"Thật không ngờ... Không hổ danh là địa sư, vậy mà lại phát hiện ra sớm như vậy."
Tôi thu tay về, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đan Gia.
"Tôi cũng không ngờ, ở một nơi nhỏ bé như Lâm Chi, lại ẩn giấu một con Yểm."
Yểm, là một loại tinh quái sinh ra từ giấc mơ. Nó có thể tạo ra những cơn mộng hão huyền, nhốt linh hồn con người trong đó, khiến họ không thể tỉnh dậy cho đến chết.
Có những lúc con người gặp tình trạng bóng đè, dù ý thức tỉnh táo nhưng không thể nói chuyện hay cử động.
Đó chính là do gặp phải Yểm thú, giai đoạn sơ cấp của Yểm. Đa số Yểm thú không có khả năng tấn công, chỉ có thể giữ con người trong vài phút. Đến một mức độ nhất định, Yểm thú sẽ tự tan biến vào trời đất.
Nhưng Yểm lại khác hoàn toàn. Dân gian có câu: "Chín ma không bằng một Yểm."
Điều kiện để tạo ra một con Yểm cực kỳ khắc nghiệt: 1. Phải có số lượng lớn người c.h.ế.t cùng lúc. 2. *Thê thỉ* phải được bảo quản nguyên vẹn. 3. Ngày sinh, tháng sinh, giờ sinh của người c.h.ế.t phải thuộc hệ "toàn âm".
Để luyện ra một con Yểm, không biết đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng ở đây.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-39-trong-da-tay-tang-2.html.]
"Khặc khặc khặc... Bị cô đoán đúng rồi! Nhưng đáng tiếc thay, dù cô có nhận ra, cũng không thể trốn thoát đâu! Trong giấc mơ này, ta chính là thần, là sự tồn tại cao nhất!"
Đan Gia giơ hai tay lên cao, cơ thể ông ta vẫn chỉ là một làn sương mù dày đặc, nửa thân trên ẩn trong đó. Nhìn ông ta giống hệt Thần Đèn trong Aladdin, à không, là thần đằng mới đúng.
Hắn nói không sai, Yểm đúng là rất mạnh, nhưng không có nghĩa là không có điểm yếu.
Tôi khẽ cười lạnh: "Ông có biết vì sao tôi phát hiện ra ông nhanh như vậy không?"
"Bởi vì... khi có người gọi tôi đi ăn cơm, tôi không bao giờ có chuyện không nghe thấy!"
Trên đời này, không gì quan trọng hơn ăn cơm cả! Giang Hạo Ngôn nói cậu ấy gọi tôi mãi mà tôi không trả lời, đó chính là sơ hở lớn nhất. Một khi đã nhận ra mình đang trong giấc mơ của Yểm, phá vỡ nó sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tôi quay đầu nhìn về phía cái giếng bên trái. Từ đầu đến giờ, giấc mơ mà Yểm tạo ra luôn xoay quanh cái giếng này.
Nó càng sợ tôi đến gần, thì nơi đó càng có khả năng là lối thoát.
Tôi không do dự, nhảy thẳng xuống giếng.
Đầu tôi đập mạnh vào lưng giường, cơn đau lan ra cực kỳ rõ ràng. Tôi ôm đầu, ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy mơ hồ.
Quan sát xung quanh, tôi vẫn đang ở trong căn phòng khách sạn. Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau dãy núi, trời tối đen như mực.
Tôi vươn tay bật đèn, ánh sáng cam ấm áp lập tức xua tan bóng tối trong phòng.
Tôi thực sự không hiểu nổi, Yểm, chỉ thế thôi sao?
Tôi xuống giường, bước đến cửa phòng, vừa mở cửa ra, cả người tôi chợt lạnh toát.
Nhà nghỉ này không lớn, tầng trên chỉ có một hành lang nhỏ nối liền hai phòng ở hai đầu. Nhưng lúc này, dọc theo hành lang lại trải dài vô số căn phòng, nối tiếp không thấy điểm dừng.
Cửa phòng nào cũng mở toang, trống rỗng tối đen như hố sâu không đáy. Ánh đèn mờ nhạt trên trần hành lang càng khiến khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Da đầu tôi tê dại.
Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Giấc mơ này cứ như một con búp bê Nga, tầng tầng lớp lớp, ngay cả Inception cũng không dám quay như thế này.
Tôi bước vào căn phòng đầu tiên bên tay trái. Trong bóng tối dày đặc, một bé gái ngồi cô độc dưới đất, gõ trống. Bé trông khoảng năm, sáu tuổi, hai b.í.m tóc nhỏ đung đưa theo nhịp.
"Chị của em từ nhỏ đã không biết nói, ngày nào em cũng nhớ chị ấy thật nhiều."
"Chị đã gặp chị em chưa? Giúp em tìm chị ấy được không?"
Bé gái quay đầu lại, con ngươi đen kịt chiếm trọn hốc mắt. Trên tay cô bé, dùi trống không phải gỗ, mà là một khúc xương người.
Vừa nói dứt câu, cô bé liền giơ cao khúc xương, mạnh mẽ b//ổ về phía tôi!
Tôi nghiêng người tránh né, rồi quay đầu bỏ chạy.
Tôi chạy một đoạn, bé gái vẫn đuổi theo sát phía sau. Tôi quẹo vào một căn phòng bên tay phải, bé gái bỗng khựng lại, do dự nhìn tôi.
"Lại đây."
Tôi lắc đầu, giơ một ngón tay về phía bé.
"Có giỏi thì qua đây đi."
Bé gái càng do dự hơn, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi.
"Em không qua đâu, em sợ ông lão trong này."
Nói xong, cô bé siết chặt khúc xương trong tay, rồi nép sát tường, chậm rãi ngồi xuống.
Ngay khi cô bé vừa ngồi xuống, từ cửa phòng kế bên, một chiếc lưỡi tím đen khổng lồ bỗng vươn ra, cuốn lấy cô bé, kéo vào trong phòng.
Bé gái hét lên một tiếng thảm thiết, khúc xương trong tay rơi xuống đất.
Không lâu sau, trong căn phòng tối om, vang lên âm thanh "răng rắc, răng rắc", là tiếng nhai nuốt.
Tôi lập tức sợ c.h.ế.t khiếp.
Ngay lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng móng tay cào vào kính vừa chói tai vừa ghê rợn.
Lông tơ trên người tôi dựng đứng, toàn thân cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Đèn bỗng bật sáng. Trên bức tường trong phòng là một tấm bảng đen.
Trước bảng, một ông lão tóc bạc đứng đó, tay cầm một viên phấn. Tôi nhìn vào bảng, lập tức nín thở.
Trên đó là một bài toán vi phân!
"Giải bài toán này, tôi sẽ thả cô đi."
Ông lão vẫy tay một cái, cửa phòng ngay lập tức biến mất, xung quanh chỉ còn bốn bức tường và bảng đen.
Bảo sao bé gái kia lại bảo đây là nơi đáng sợ nhất. Tôi thật không ngờ đã đến kỳ nghỉ hè, mà Toán cao cấp vẫn không buông tha cho tôi!
Tôi bất lực bước đến bảng đen, cầm viên phấn lên, ngồi bất động như thiền sư nhập định, nhìn bài toán đến đờ đẫn.