Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 36: Động Rắn Ở Quỷ Thành 5

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:33
Lượt xem: 11

Trước mặt tôi, là một tòa cung điện khổng lồ.

Kiến trúc của cung điện vô cùng kỳ quái. Bốn cây cột lớn được chạm khắc hình rắn phức tạp, vô số con rắn bằng đá mảnh mai quấn quanh cột như dây leo, cùng nhau chống đỡ một mái vòm nửa hình tròn.

Trên mái có một lỗ thủng lớn, ánh sáng và cát vàng tràn vào, thỉnh thoảng lại có những con rắn rơi xuống.

Xem ra, cung điện này đã bị chôn vùi trong cát từ lâu, mái của nó vốn đã yếu ớt. Nay lại có quá nhiều rắn tập trung trên đó, cộng thêm sức nặng của trại chúng tôi bên trên, cuối cùng không chịu nổi mà sụp xuống.

Tôi còn đang ngẩng đầu nhìn mái vòm thì "đoàng", một phát s//úng vang lên, viên đạn xẹt qua đất ngay bên cạnh tôi, tóe lửa.

Tôi giật b.ắ.n mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đồng Uy đứng cách đó không xa, giơ s//úng về phía tôi.

"Kiều Mặc Vũ, con khốn, mày giỏi lắm đúng không?!"

Khẩu s//úng vẫn còn bốc khói, tôi vội nắm một nắm cát trong tay, hất thẳng vào mặt hắn rồi quay đầu bỏ chạy.

Mới chạy được hai bước, dưới chân tôi lại hụt một lần nữa.

Tôi vội vàng quơ tay, nắm được một sợi dây leo, cố gắng giữ thăng bằng. Khi tôi cúi đầu nhìn xuống, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt.

Bên dưới tôi là một hố sâu hình tròn khổng lồ, bên trong đầy rắn. Những con rắn này rõ ràng lớn hơn hẳn những con tôi gặp trên sa mạc, gần bằng bắp chân người, cuộn tròn thành từng đống, vặn vẹo bò lổm ngổm.

Nếu Medusa mà thấy cảnh này, chắc cũng phải phát bệnh sợ lỗ.

Tôi đổ mồ hôi tay, cảm giác sắp tuột khỏi dây leo, cơ thể lại trượt xuống thêm vài phân.

Đồng Uy đứng ngay trên miệng hố, nhìn xuống với vẻ kinh hãi, thầm mừng vì lúc nãy hắn chậm chân hơn tôi.

"Hahaha, Kiều Mặc Vũ, mày giỏi lắm mà, sao không chạy nữa đi?"

Hắn lắc lắc khẩu s//úng, nhắm vào sợi dây leo trong tay tôi.

"Kiều Mặc Vũ, tao đổi ý rồi. Ban đầu, sư phụ tao muốn giữ mày lại để lấy Thanh Nang Kinh. Nhưng giờ tao sẽ cho mày thấy, làm người mà quá kiêu ngạo thì sẽ có kết cục gì!"

"Đoàng!" Một phát s.ú.n.g vang lên, dây leo trong tay tôi đứt thành 2 đoạn.

"A—!!"

Tôi hét lên, rơi thẳng xuống hố rắn. Nhưng bất ngờ thay, tôi lại túm được một sợi dây khác. Tôi ôm chặt lấy nó, cố định cơ thể.

Khoan đã… Đây là sa mạc, tại sao trên hố rắn lại có nhiều dây leo thế này? Tôi cúi đầu nhìn kỹ, rồi tái mét mặt. Cái thứ tôi đang ôm chặt lấy, không phải dây leo. Mà là một lớp da rắn khổng lồ.

Tôi theo đường da rắn, nhìn về phía cây cột gần đó, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.

Lớp da rắn dài hơn mười mét. Vậy phải chăng, ở đây có một con rắn dài hơn mười mét?

"Hahaha, thế mà chưa chết? Kiều Mặc Vũ, đúng là mạng lớn ghê nhỉ!"

Đồng Uy cười lớn, giơ s.ú.n.g lên, nụ cười của hắn cực kỳ ngạo mạn. Không xa lắm, Giang Hạo Ngôn muốn lao lên, nhưng bị mấy tên thuộc hạ của Đồng Uy ghì chặt xuống đất.

Mắt Giang Hạo Ngôn đỏ hoe, hét lên thất thanh: "Kiều Mặc Vũ!!! Đồng Uy, tao cho mày tiền! Tha cho cậu ấy đi!"

Tôi đu trên lớp da rắn, đung đưa trên miệng hố như đang chơi xích đu, còn Đồng Uy thì nhắm b.ắ.n tôi nhưng vẫn chưa trúng. Hắn lại tiến lên hai bước, nửa người thò ra miệng hố.

"Tạm biệt nhé, Kiều Mặc Vũ!"

Đồng Uy vươn tay ra.

Ngay giây tiếp theo, từ hố rắn, một bóng đen khổng lồ vọt lên trời.

"Xè——"

Chiếc lưỡi rắn đỏ như m.á.u lướt ngang qua mặt Đồng Uy, con mãng xà khổng lồ há to chiếc miệng đ//ẫm m//áu, để lộ hai hàng răng nanh sắc bén. Chỉ trong nháy mắt, nó ngoạm đ//ứt nửa người trên của Đồng Uy.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Cơ thể hắn bị c//ắt làm đôi, nửa thân trên biến mất trong bụng rắn, nhưng nửa thân dưới vẫn đứng trơ trọi trên mép hố, m//áu t//ươi b//ắn tung tóe. Tất cả mọi người kinh hãi đến c.h.ế.t lặng.

Giang Hạo Ngôn nhân cơ hội vùng thoát khỏi đám người của Đồng Uy, lao thẳng về phía hố rắn.

"Kiều Mặc Vũ, nắm lấy tay tôi!"

Cậu ta nửa người chồm ra mép hố, vươn tay về phía tôi. Tôi ôm chặt lớp da rắn, run rẩy bò dần về hướng cậu ta.

Con rắn khổng lồ nuốt chửng xong Đồng Uy, vung đầu mạnh một cái, phần thân dưới của hắn cũng rơi thẳng vào hố.

Chỉ trong chớp mắt, cả hố rắn như bừng tỉnh.

Tất cả bắt đầu ngọ nguậy, tranh nhau xâu xé x//ác Đồng Uy.

Tôi bò thật chậm dọc theo lớp da rắn, cuối cùng cũng gần đến mép hố. Nhưng ngay lúc đó, con rắn khổng lồ ngừng nuốt, từ từ quay đầu về phía tôi.

Trong bóng tối, hai con mắt dựng đứng như đèn lồng, phát ra ánh sáng xanh lục ma quái.

Tay tôi run rẩy, rút Lôi Kích Mộc Bài ra.

"Xà Đại ca, chỗ này hơi tối, tôi giúp anh thắp đèn nhé?"

Nói rồi, tôi giơ cao lệnh bài, một tia chớp lao thẳng vào mắt con rắn.

Nó ngửa đầu rít lên một tiếng quái dị, một luồng gió tanh ập vào mặt tôi, đúng lúc đó, tôi cũng vừa chạm đến mép hố. Giang Hạo Ngôn nắm chặt lấy tay tôi, kéo mạnh một cái, lôi tôi lên mặt đất, cả hai lăn mấy vòng.

"Chạy mau!"

Chúng tôi đứng dậy, nắm tay nhau chạy như điên.

Trong cung điện, chỉ có vùng dưới mái vòm tròn là có ánh sáng. Tôi và Giang Hạo Ngôn lao vào trong điện, rất nhanh, trước mắt chúng tôi chỉ còn một màu đen kịt, không thấy gì nữa.

Phía sau là con rắn khổng lồ ăn th//ịt ng//ười, còn phía trước, trong cung điện tối om, không biết có thứ gì đang chờ đợi. Trên đường chạy, thỉnh thoảng tôi còn giẫm phải vài con rắn, cảm giác kinh khủng đến cực điểm.

Không biết đã chạy bao lâu, đôi chân tôi nặng trịch như đeo chì, tốc độ chậm dần.

Giang Hạo Ngôn cũng từ từ dừng lại, cả hai đứng trong bóng tối đen kịt, nắm tay nhau, không ai nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-36-dong-ran-o-quy-thanh-5.html.]

"Kiều Mặc Vũ, chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây sao?"

Giọng nói khàn khàn của Giang Hạo Ngôn vang lên. Tôi dứt khoát lắc đầu.

"Yên tâm đi. Cậu có thể chết, nhưng tôi thì chắc chắn không."

"Tôi từng tự xem mệnh của mình rồi, bát tự ngũ hành đầy đủ, Lộc Tinh mạnh mẽ, ít nhất cũng sống đến chín mươi chín tuổi."

Giang Hạo Ngôn ngẩn ra vài giây, bỗng khẽ cười.

"Kiều Mặc Vũ, cậu đúng là…"

Cậu ta bật cười, xoay người ôm chặt lấy tôi.

"… có chút đáng yêu."

Tôi dựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Giang Hạo Ngôn, nghe thấy nhịp tim dồn dập trong lồng n.g.ự.c cậu ấy. Tôi rùng mình một cái, nổi hết da gà.

"Phì, cậu chọc quê ai đấy?!"

Tôi đường đường là Môn chủ Phong Môn, truyền nhân duy nhất của địa sư đời này, mà lại bị gọi là đáng yêu?

Buồn nôn quá mức!

Tôi không vui, đập một cái vào lưng Giang Hạo Ngôn. Nhưng tay tôi lại chạm vào ba lô trên lưng cậu ta, lập tức sững người.

Tôi mò mẫm kéo khóa ba lô, lấy ra một chiếc đèn pin, bật công tắc, ánh sáng lập tức tràn vào tầm mắt.

"Sao cậu có đèn pin mà không chịu lấy ra sớm hả?!"

Tôi cầm đèn pin, chiếu khắp xung quanh. Trước mắt vẫn là cung điện rộng lớn, hoàn toàn không có vách tường, nhưng góc đông nam lại đen kịt, như thể có thứ gì đó đang nuốt chửng ánh sáng.

Không hiểu sao, nhìn thấy cảnh này, da đầu tôi tê dại.

"Giang Hạo Ngôn, chúng ta lùi lại đi."

Nhưng cậu ấy lắc đầu, do dự nói: "Kiều Mặc Vũ, có người ngồi ở đó."

Cậu ta chỉ về hướng đông nam. Tôi chiếu đèn về phía đó, nhưng chỉ thấy một màn đen đặc. Chỉ có tiếng nhai nhóp nhép "răng rắc răng rắc" vang lên, như thể có thứ gì đó đang gặm xương sụn.

Lần đầu tiên, cậu ấy nhìn thấy thứ mà tôi không nhìn thấy.

Tim tôi đập thình thịch, siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hạo Ngôn.

"Không quan tâm là gì, chúng ta rời khỏi đây trước."

Nhưng cậu ấy như bị mê hoặc, cố chấp lắc đầu, còn kéo tôi đi về phía đó.

"Là một người phụ nữ, chúng ta phải cứu cô ấy."

Sức cậu ấy rất lớn, tôi cứ thế bị kéo đi, không giãy ra được. Trong cơn hoảng loạn, tôi rút Lôi Kích Mộc Bài ra, giơ về phía đông nam.

Một tia chớp giáng xuống, xé toạc bóng tối. Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng.

Một người phụ nữ, tóc dài xõa xuống vai, ngồi bắt chéo chân trên mặt đất, quay nghiêng mặt về phía chúng tôi.

Xung quanh cô ta, vô số rắn ăn th//ịt ng//ười vây quanh. Trong tay cô ta cầm một con rắn, từ tốn nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Cái bướu thịt trên đầu con rắn, bị cô ta cắn phập một cái, dịch đen văng tung tóe, toàn bộ cơ thể con rắn hóa thành tro bụi.

Cô ta phồng má, nhai chóp chép, từng miếng một nuốt trọn cái mào gà trên đầu rắn, khiến mặt đất đầy nước dịch tanh hôi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của chúng tôi, cô ta bỗng dừng lại, chậm rãi lau miệng.

Sau đó, cô ta "khúc khích" cười, tiếng cười mềm mại nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.

Vừa cười, cô ta vừa vươn tay về phía Giang Hạo Ngôn. Nhưng mặt cô ta vẫn không quay lại nhìn chúng tôi.

"Lại đây."

Giang Hạo Ngôn như bị trúng tà, vùng khỏi tay tôi, đi thẳng về phía người phụ nữ kia.

"Giang Hạo Ngôn, đừng qua đó! Đừng qua đó!!!"

Dù tôi hét lớn thế nào, cậu ta vẫn không có phản ứng. Trong cơn hoảng loạn, tôi rút lệnh bài ra, lại giáng xuống một đòn.

Nhưng tia sét chỉ xua tan lớp sương đen xung quanh cô ta, còn bản thân người phụ nữ hoàn toàn không hề hấn gì. Cô ta lạnh lùng liếc tôi một cái, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Giang Hạo Ngôn đã quỳ một gối trước mặt cô ta, đôi mắt nhắm lại, vẻ mặt say mê. Người phụ nữ cười khẽ, giơ tay vuốt ve gương mặt cậu ta.

Những ngón tay thon dài của cô ta, từng ngón một biến thành rắn, le lưỡi, bò trên mặt Giang Hạo Ngôn, l.i.ế.m qua từng đường nét trên da cậu ta.

Giang Hạo Ngôn nhắm mắt, lộ ra biểu tình say mê.

Người phụ nữ khúc khích cười.

"Ngoan nào, ở lại với tôi đi."

Tôi lập tức tức điên.

"Con mẹ nó, cậu ta là của tôi!"

Tuy tạm thời không định nhận cậu ta làm đồ đệ, nhưng tinh thần liều mạng, lại không nhát gan, giữ bên cạnh làm đệ tử dự bị cũng được! Biết đâu một ngày nào đó cậu ta lại bất ngờ được khai sáng, trở thành truyền nhân xuất sắc thì sao?

Tôi siết chặt lệnh bài, cắn đầu ngón tay, nhỏ m.á.u lên mặt lệnh, cúi đầu đọc chú.

"Thiên Đế sắc lệnh, triệu tập Lôi Thần. Trên thông Vô Cực, dưới trấn U Minh."

"Giáng đàn tuân lệnh, tru diệt tà ma. Lệnh phù đến đâu, cấp cấp như lệnh!"

"Khởi!!!"

Tôi giơ lệnh bài lên, vô số tia sét từ trên trời giáng xuống, đan xen thành một mạng lưới điện bao trùm lấy người phụ nữ.

Loading...