Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 35: Động Rắn Ở Quỷ Thành 4

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:31
Lượt xem: 7

Âm hồn vừa mới nhập xác, ý thức vẫn còn yếu, giống như một con ruồi mất phương hướng, lang thang khắp nơi. Nhưng răng của tên Hoàng Mao này lại dính đầy máu, không biết trong trại của Đồng Uy đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Một khi đã nhiễm máu, sau này chắc chắn nó sẽ hại người.

"Cậu ta không phải người, chẳng lẽ là động vật? Cô làm cậu ta bị thương, lại còn chửi người ta?"

Giáo sư Trần tức giận, nghiêm mặt lên giọng dạy dỗ tôi. Tôi không buồn đáp lời, chỉ tiến tới, trực tiếp lật quần hắn lên.

Trên nền cát vàng, lộ ra hai đoạn xương trắng hếu, tỏa ra mùi tanh hôi nhàn nhạt.

Sắc mặt Giang Hạo Ngôn lập tức trở nên rất khó coi. Cậu ta cau mày nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi chọc chọc vào cánh tay cậu ta.

"Con rắn này ăn sạch thật, không chừa lại chút gì luôn."

Giang Hạo Ngôn khó chịu nói: "Cậu còn muốn chừa lại cái gì? Cậu muốn nhìn thấy cái gì? Hả? Cậu là con gái đó, có thể đừng có trực tiếp kéo quần người khác xuống như vậy không?!"

Không hiểu nổi cậu ta đang cáu gì nữa, sao lại vô lý vậy chứ.

Những người khác đều hoảng sợ, giáo sư Trần còn hít vào một hơi lạnh, đẩy gọng kính trên mũi, ngồi xổm xuống quan sát kỹ phần xương chân của tên tóc vàng.

"Chẳng lẽ là bị kiến hành quân ăn sạch? Nhưng loài kiến đó chỉ xuất hiện ở vùng Amazon thôi mà? Lạ thật, đúng là kỳ quái, chuyện này cần được nghiên cứu kỹ."

"Chân bị gặm nhấm đến mức chỉ còn xương, vậy thứ gì chống đỡ cậu ta đi đến tận đây vậy? Ý chí sinh tồn của con người quả thật đáng khâm phục!"

Giáo sư Trần cảm thán một hồi. Mọi người bàn bạc, quyết định gọi báo cảnh sát, gửi tọa độ để cảnh sát địa phương đến xử lý *thê thỉ*.

Tổ chương trình để lại hai người trông coi *thê thỉ*, những người còn lại tiếp tục tiến sâu vào trung tâm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió nhỏ hơn hôm qua nhiều. Cả đoàn đi suốt một ngày mà không gặp ai khác. Đến khi trời tối, chúng tôi dựng trại nghỉ ngơi. Tôi đứng bên cạnh đống lửa, quan sát các vì sao trên trời.

"Kia là chòm sao Bắc Đẩu à? Sáng quá."

Giang Hạo Ngôn giơ tay chỉ về phía Bắc. Tôi lắc đầu, chỉ cho cậu ta hai ngôi sao nhỏ bên cạnh.

"Trong Đạo giáo, Bắc Đẩu luôn gồm chín ngôi sao, ngoài bảy ngôi sao chính, còn có hai ngôi sao phụ là Phụ Tinh và Bí Tinh. Chín ngôi sao này là tri thức thiên văn của tộc Cửu Lê. Sau khi Xi Vưu thua trận Trác Lộc, chín ngôi sao bị đổi thành bảy ngôi sao."

Tôi duỗi tay, vạch một đường giữa hai ngôi sao Phụ Tinh và Bí Tinh, điểm giao với Bắc Đẩu chính là vị trí của tế đàn.

Có điều, sa mạc quá rộng lớn, vị trí đó chỉ mang tính định hướng chung. Để tìm được tọa độ chính xác, vẫn cần tốn không ít công sức.

Sáng hôm sau, chúng tôi xuất phát theo hướng đó.

Tổ chương trình đi rất lâu, nhưng trước mắt chỉ toàn là sa mạc mênh mông, ngoài những gò núi đá có hình thù kỳ quái, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của tế đàn.

Giáo sư Trần bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Tôi đã bảo là Kiều Mặc Vũ không đáng tin, ở đây có thể tìm ra cái gì chứ?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Trước hết cứ nghỉ ăn trưa đã, nếu cứ đi tiếp thế này, mọi người đều không chịu nổi đâu."

Cảnh vật đơn điệu trong tầm mắt khiến ai cũng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Chúc Đàm Kiện dụi mắt, nhảy xuống lưng lạc đà, ra hiệu cho mọi người dừng lại để chuẩn bị bữa trưa.

Chúng tôi chọn một vị trí phía sau một gò đất, vừa khéo là nơi tránh gió. Giáo sư Trần châm một điếu thuốc, đi vòng ra phía sau gò đất để hút.

Một lát sau, ông ta hớn hở chạy ra.

"Tôi tìm thấy rồi!"

"Tìm thấy tế đàn rồi sao?"

Tôi và Giang Hạo Ngôn lập tức đứng bật dậy, háo hức nhìn ông ta.

"Tìm thấy đội thám hiểm khác rồi!"

Giáo sư Trần vẫy tay, từ phía sau gò đất, Đồng Uy bước ra, nở một nụ cười hiểm độc.

"Trùng hợp quá ha, Kiều Mặc Vũ."

Đồng Uy khoác vai giáo sư Trần, đưa cho ông một điếu thuốc. Giáo sư Trần ngạc nhiên hỏi: "Mọi người quen nhau à?"

Tôi gật đầu, tiến lên một bước, vung tay đ.ấ.m mạnh vào bụng Đồng Uy.

"Hahaha, anh Uy, anh cũng ở đây à!"

"Mẹ kiếp... khụ khụ, Kiều Mặc Vũ… ha ha, trùng hợp ghê."

"Đúng vậy, thật là trùng hợp."

Vừa nói, tôi vừa thò tay lục túi quần Đồng Uy, nhanh chóng móc Lôi Kích Mộc Bài của mình ra.

"Trời ơi, anh xem này, đã đến đây rồi, còn mang theo mấy món đồ này làm gì? Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."

Tôi nhét lệnh bài vào trong áo. Đồng Uy nổi giận, nhào tới giật lại.

"Trả đây!"

Giang Hạo Ngôn lập tức lao đến chặn hắn lại, cả hai quấn lấy nhau giằng co.

Những người trong tổ chương trình thấy tình hình không ổn, vội vây lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-35-dong-ran-o-quy-thanh-4.html.]

"Có chuyện gì vậy? Người này là ai?"

Trong đoàn có anh quay phim, mấy vị giáo sư, còn có hướng dẫn viên địa phương và các chuyên gia thám hiểm, ai nấy đều khỏe mạnh, trẻ trung. Đồng Uy liếc nhìn bọn họ, rõ ràng có chút kiêng dè, liền nghiến răng, vỗ mạnh lên lưng Giang Hạo Ngôn.

"Anh em thôi mà, haha, thanh niên vui đùa ấy mà, mỗi lần chúng tôi gặp đều chơi kiểu này."

"Phải không, Tiểu Giang?"

Đồng Uy dồn hết sức, đập vào lưng Giang Hạo Ngôn đến mức cậu ta suýt nôn ra máu. Giang Hạo Ngôn gượng cười, quay lại vung một cú đ.ấ.m vào bụng hắn.

"Đúng đúng!"

"A—!!"

Đồng Uy hét thảm một tiếng, sắc mặt tái mét. Giáo sư Trần đứng bên lắc đầu.

"Giới trẻ bây giờ thật thô lỗ."

Nói xong, ông lại tiếp tục cùng nhóm chương trình dựng trại, chẳng thèm bận tâm đến chúng tôi. Tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau, lập tức nhào tới, đ.ấ.m đá túi bụi vào Đồng Uy.

Đồng Uy quay đầu bỏ chạy ra sau gò đất. Tôi và Giang Hạo Ngôn đuổi theo, vừa chạy được vài bước thì đụng thẳng vào cả toán người của hắn.

Tôi lập tức phanh gấp, quay người chạy ngược lại.

Đồng Uy hét lớn: "Con mẹ nó, bắt lấy chúng nó!"

Giang Hạo Ngôn từng là thành viên đội bóng rổ, thể lực cực tốt, sải chân chạy cực nhanh. Tôi cũng không kém cạnh.

Người của Đồng Uy bám đuổi sát phía sau, chúng tôi vừa lao vào trại, A Khoan liền dang tay định lao vào ôm chầm lấy Giang Hạo Ngôn. Đồng Uy lập tức tát mạnh vào mặt hắn.

"Đệt, bình tĩnh lại! Thấy Tiểu Giang mà kích động thế này cơ hả?"

A Khoan bị đánh đến ngơ ngác, ôm mặt đứng đơ một chỗ. Những người khác nhìn thấy Đồng Uy điên cuồng nháy mắt ra hiệu, cuối cùng cũng nhận ra tình huống, lặng lẽ tản ra.

"Kiều Mặc Vũ, rốt cuộc những người này là ai? Chuyện này là thế nào?"

Chúc Đàm Kiện nhíu mày bước đến, mặt nghiêm nghị.

Hắn là một người rất cổ hủ. Đám người dưới trướng Đồng Uy kẻ thì xăm trổ, kẻ thì đeo khuyên, có nam có nữ, ăn mặc hầm hố. Chỉ nhìn sơ qua, Chúc Đàm Kiện đã cảnh giác ngay.

"À… thầy Chúc, cô gái tên Tiểu Nhã kia làm livestream, bọn họ cũng đến đây để tìm rắn ăn th//ịt ng//ười."

Tôi lắp bắp chống chế. Đồng Uy nghe vậy, liền ra hiệu cho thuộc hạ dựng trại ngay bên cạnh chúng tôi.

Lúc này, hai bên đều đang kiêng dè lẫn nhau. Tôi lo hắn sẽ bất ngờ ra tay, còn hắn cũng sợ tôi vạch trần thân phận, đẩy cả hai vào thế đối đầu. Nếu để xảy ra chuyện khiến tổ chương trình gặp nguy hiểm, chắc chắn cảnh sát sẽ ập đến, và bọn chúng chưa chắc đã thoát nổi.

Giáo sư Trần hồ hởi bước đến bắt chuyện với Đồng Uy.

"Chàng trai trẻ, cậu cũng đến đây để tìm rắn ăn th//ịt ng//ười à? Một chuyện hoang đường như vậy mà cậu cũng tin sao? Cậu có học đại học không vậy?"

Mặt Đồng Uy đỏ bừng, lúng túng đáp vài câu cho qua chuyện. Nhưng giáo sư Trần vẫn chưa buông tha, tiếp tục đi phỏng vấn từng người một, hỏi có học đại học không, làm cả nhóm bọn chúng xấu hổ đến tái mặt.

Sau khi hỏi chán chê, giáo sư Trần lại quay về lôi kéo tôi cùng quay chương trình. Tôi bị ông làm phiền đến phát bực, đành phối hợp gật đầu.

"Đúng đúng, gần đây có tin đồn về rắn ăn th//ịt ng//ười, nhưng hoàn toàn là giả. Chúng tôi đã tìm khắp Thành phố Ma, không hề có con rắn nào như vậy."

Giáo sư Trần rất hài lòng với biểu hiện của tôi.

"Người trẻ tuổi cần phải thực tế, không thể vì câu view mà bịa đặt linh tinh. Một sinh viên như cô, sao lại tin mấy chuyện cúng tế với nguyền rủa chứ?"

Vừa dứt lời, có thứ gì đó trườn qua chân tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, một cái đầu rắn hình tam giác có bướu thịt trên đỉnh đang quấn chặt quanh bắp chân tôi.

Tôi cúi xuống, bắt lấy đầu con rắn, nhấc nó lên, hướng về phía máy quay, bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Con rắn này đây, chỉ là một con rắn cát bình thường. Mọi người nhìn miệng nó đi, hai hàng răng này chỉ để trưng thôi, hoàn toàn không có chức năng nhai."

Giáo sư Trần há hốc mồm, đứng bên cạnh sửng sốt, như thể chính ông bị tóm cổ vậy.

"Không thể nào… Đây là cái gì? Không thể nào, chuyện này không thể có thật!"

"Đúng vậy, chuyện này không thể xảy ra được. Loài rắn này tuy có hình dạng xấu xí nhưng lại rất hiền lành, cũng không có độc."

Vừa nói, tôi vừa đưa đầu con rắn lại gần tay Đồng Uy.

"Nhìn đi, nó hoàn toàn không cắn người."

Vừa dứt lời, con rắn lập tức há miệng cắn mạnh vào ngón trỏ của Đồng Uy, những chiếc răng sắc nhọn x//é t//oạc một mảng da thịt, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng vào bụng.

Đồng Uy thét lên đau đớn, vung tay loạn xạ.

"Kiều Mặc Vũ, mày đi c.h.ế.t đi!"

Hắn giận đến mất lý trí, khuôn mặt méo mó vì tức giận, rút ngay khẩu s//úng trong túi ra chĩa thẳng vào tôi. Đúng lúc đó, mặt đất dưới chân chúng tôi bất ngờ rung chuyển dữ dội, từng đám rắn trồi lên từ hố cát.

Mọi người hét lên kinh hãi, ngay sau đó, tôi cảm thấy chân mình trống rỗng, cả người rơi xuống dưới, bị nhấn chìm trong cát.

Tôi hoảng hốt vươn tay cố bám vào thứ gì đó, nhưng chỉ nắm được một nắm cát khô. Cát vàng đổ xuống như sóng vùi lấp tôi hoàn toàn, tầm nhìn bống chốc tối sầm.

Cảm giác bị ép chặt vây quanh, tôi gần như không thể thở được. Ngay lúc tôi nghĩ mình sắp ngạt thở, "bịch" một tiếng, tôi chạm đất.

Bên dưới có một lớp cát dày nên tôi không bị đau. Tôi phủi cát trên người, đứng dậy, ngỡ ngàng nhìn khung cảnh trước mắt.

Loading...