Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 34: Động Rắn Ở Quỷ Thành 3

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:29
Lượt xem: 10

Ánh trăng đêm nay rất sáng. Trên lều có một khoảng nhỏ làm bằng nhựa trong suốt, ánh trăng xuyên qua đó, chiếu thẳng xuống *thê thỉ* của tên tóc vàng. Tôi mở mắt, nhìn về phía đó...

Bỗng tôi nhìn tấy Hoàng Mao… giơ tay lên, gãi mạnh khắp người, rồi chậm rãi ngồi dậy.

Hoàng Mao ngồi đờ đẫn một lúc lâu, không nhúc nhích.

Tôi nuốt nước bọt đầy căng thẳng, cố hết sức dùng ngón tay móc vào lòng bàn tay của Giang Hạo Ngôn.

"Giang Hạo Ngôn, tỉnh dậy đi."

Giang Hạo Ngôn mơ màng mở mắt, nhìn thấy tên tóc vàng đang ngồi giữa lều thì sửng sốt: "Kiều Mặc Vũ, sao cậu lại ngồi đó?"

Vừa dứt lời, Hoàng Mao đột nhiên quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn tái nhợt, khóe miệng nứt ra đến mức cong thành một vòng cung kỳ dị, nụ cười méo mó gần như chiếm trọn nửa khuôn mặt.

Tôi giật nảy mình.

"Mồm tên này to thật."

Tên tóc vàng vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt trống rỗng, liếc nhìn hai chúng tôi một cái, sau đó đứng dậy, chậm rãi mở cửa lều và bước ra ngoài.

Giang Hạo Ngôn bị doạ sợ đến suýt ngất.

"Kiều Mặc Vũ, hắn c.h.ế.t rồi mà? Đó là cái quái gì vậy?"

Tôi trấn an cậu ta: "Không sao, chỉ là một con quỷ thôi, đừng sợ."

Giang Hạo Ngôn thở phào: "Quỷ à? Vậy còn may... Gì cơ? Quỷ á?"

Tôi lườm cậu ta một cái, ra hiệu nhỏ tiếng xuống.

Hoàng Mao bị Nguyệt Sát cắn chết, cơ thể ngập tràn âm khí, rất dễ bị cô hồn vất vưởng ở đây nhập vào. Nhưng cô hồn ở những nơi như thế này phần lớn là những kẻ c.h.ế.t do tai nạn, không phải bị hại chết, nên oán khí không mạnh, cũng sẽ không làm hại người khác.

Tôi cố đứng dậy.

"Chúng ta ra ngoài nhìn xem."

Tay của tôi và Giang Hạo Ngôn vẫn bị trói sau lưng, khom người chui ra khỏi lều. Vừa ló đầu ra, đã thấy đống lửa phía trước vẫn còn đang cháy âm ỉ, hai thanh niên ngồi cạnh đó hút thuốc trò chuyện.

Một trong hai người, đầu húi cua, thở dài.

"A Khoan, tôi thực sự không ngờ Hoàng Mao lại ra đi như thế."

Người bên cạnh tên là A Khoan gật đầu, hất tàn thuốc xuống đất.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Làm nghề này, đầu luôn treo lơ lửng trên dây thừng. Anh Uy nói rồi, c.h.ế.t một người được hai trăm vạn, về nhà ông chủ sẽ gửi tiền cho gia đình. Thằng nhóc ấy cũng coi như không uổng phí. Ra đời làm gì mà kiếm được hai trăm vạn dễ như thế?"

Vừa dứt lời, Hoàng Mao chậm rãi đi đến cạnh họ, đứng im không nhúc nhích.

A Khoan ngẩng đầu, cười với hắn.

"Người anh em, vẫn còn sớm mà, không ngủ thêm chút nữa sao?"

Tên húi cua bên cạnh cũng liếc nhìn hắn, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên.

"Cậu với Hoàng Mao giống nhau thật đấy, miệng đều rộng như vậy."

"Nhìn xem, lông mày này, mắt này, cái— Ôi đệch! Hoàng...Hoàng…. Hoàng Mao!"

"Quỷ! Có quỷ!"

Hai người hét lên, cuống cuồng bò dậy chạy thục mạng. Tôi nhanh chóng lao đến bên cạnh A Khoan.

"Mau cởi trói cho tôi! Tôi thu phục được quỷ, chậm là không kịp nữa đâu, con quỷ này rất nguy hiểm!"

A Khoan không nghĩ nhiều, rút d.a.o găm từ túi ra, nhanh chóng cắt dây trói của tôi. Nhưng ngay lúc hắn vừa cắt xong, Hoàng Mao đã quay người lao về phía chúng tôi.

"Quỷ! Anh Uy, cứu em với!!!"

A Khoan sợ hãi ném luôn con dao, chạy thẳng đến lều bên phải.

Tôi lập tức nhặt d.a.o lên, cắt dây trói cho Giang Hạo Ngôn, nhân lúc hỗn loạn, mò lại được cái ba lô của mình. Hai chúng tôi lợi dụng bóng tối, rời khỏi trại.

"Kiều Mặc Vũ, lệnh bài của cậu vẫn ở chỗ Đồng Uy, chúng ta phải lấy lại."

Tôi gật đầu.

"Bây giờ chưa phải lúc. Tôi biết bọn họ định đi đâu, cứ để chúng đi trước, chúng ta ôm cây đợi thỏ."

Nguyệt Sát xuất hiện ở hố chôn tập thể. Mà những nơi có hố chôn tập thể, hoặc là chiến trường cổ, hoặc có liên quan đến tế tự.

Bất kể là gì, những địa điểm chôn người đầy âm khí này, đều có thể nhìn ra được từ tinh tượng trên trời.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa. Bầu trời đen đặc đã bắt đầu ngả sang xám, bóng tối cuộn tròn, từ từ rút về phía Tây. Sao Mai dần vén một góc màn trời phía Đông, sắc xám nhạt lan rộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-34-dong-ran-o-quy-thanh-3.html.]

Trời sắp sáng rồi.

Tôi xác định phương hướng, dẫn Giang Hạo Ngôn quay lại trại của tổ chương trình.

Người gác đêm là chuyên gia thám hiểm Đạt Thúc, ông ta đang đứng trước lều vươn vai, thấy chúng tôi quay lại, liền nháy mắt đầy ẩn ý.

"Thanh niên mà, tôi hiểu, nhưng lần sau đừng có như vậy nữa. Thầy Chúc lo cho hai người lắm đấy."

Chúc Đàm Kiện chịu ảnh hưởng từ giáo sư Chúc, rất hiểu biết về khảo cổ. Gia đình hắn lại là truyền nhân của thuật Chúc Do, nên cũng có chút hiểu biết về những chuyện kỳ bí. Tôi hỏi hắn xem gần đây có hố chôn tập thể nào không, Chúc Đàm Kiện im lặng một lúc, rồi gật đầu.

"Có một truyền thuyết."

Một tia sáng trắng dần hiện lên phía chân trời, không lâu sau, mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi đường chân trời, bầu trời hoàn toàn sáng tỏ.

Chúc Đàm Kiện vừa cùng mọi người thu dọn trại, vừa chậm rãi kể lại câu chuyện lịch sử.

Sau trận chiến Trác Lộc, tàn quân của Xi Vưu trôi dạt xuống phương Nam, định cư dọc sông Trường Giang và hình thành bộ tộc Tam Miêu.

Vua Nghiêu không truyền ngôi cho con trai trưởng là Đan Chu, mà lại nhường lại cho dân thường là vua Thuấn. Đan Chu vì thế mà liên kết với Tam Miêu làm loạn, nhưng thất bại. Tộc nhân Xi Vưu bị áp giải đến vùng Tam Nguy, Đôn Hoàng.

Người Tam Miêu lấy chữ "Nguy" làm họ của mình. Cuối thời Tần đầu thời Hán, họ Nguy bị Hung Nô đe dọa, buộc phải vượt qua hành lang Hà Tây, chạy đến bồn địa Yên Kỳ ở Tân Cương, lập nên vương quốc Nguy Tu.

"Đó là ghi chép trong lịch sử, nhưng còn một phiên bản khác trong dã sử kể lại rằng, thủ lĩnh của người Nguy Tu là một vị đại vu từng theo bên cạnh Xi Vưu. Bà ta không phải bị lưu đày đến đây, mà là tự mình lựa chọn vùng đất này."

"Người ta truyền rằng, dưới lòng đất ở đây có chôn giấu bảo thạch có thể kết nối trời đất. Vị đại vu kia muốn hồi sinh Xi Vưu, nên đã xây dựng một tế đàn tại đây, dùng người sống để hiến tế. Sau đó, do xảy ra chiến tranh với các nước nhỏ xung quanh, vương quốc của bà ta bị diệt vong."

Lại là Xi Vưu? Nghĩ đến ngôi sao năm cánh trên lưng mình, tôi không khỏi có dự cảm chẳng lành.

"Thầy Chúc, tế đàn này cũng có liên quan đến Xi Vưu sao? Đừng nói lại có lời nguyền nữa nhé?"

"Haha, thanh niên như các cô các cậu, phải tin vào khoa học, trên đời này làm gì có lời nguyền?"

Giáo sư Trần bật cười lớn.

"Chúng ta là chương trình khoa học, tất cả đều có thể giải thích bằng khoa học, đừng có tuyên truyền mấy thứ linh tinh."

"Nhưng câu chuyện lịch sử thầy Chúc vừa kể rất thú vị, có thể ghi hình lại."

Anh quay phim chỉnh lại máy, giáo sư Trần đứng trước ống kính, kể lại lịch sử vương quốc Nguy Tu. Ông ta nói rất say sưa, đột nhiên một cơn gió lớn cuốn theo cát bụi bay mù mịt, trong màn cát mơ hồ xuất hiện một bóng người.

Người đó lảo đảo tiến về phía này. Giáo sư Trần vẫy tay gọi, đồng thời quay về phía ống kính mỉm cười.

"Xung quanh đây có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đi sâu vào vùng trung tâm của Thành phố Ma để tìm kiếm loài rắn ăn th//ịt ng//ười. Chàng trai trẻ này đi một mình, chắc hẳn đã gặp sự cố. Những chuyến thám hiểm như vậy mà không có đội ngũ chuyên nghiệp, thật sự rất nguy hiểm."

Người đó càng lúc càng đến gần. Mái tóc vàng óng nổi bật giữa bầu trời xám xịt.

Tim tôi chợt lỡ nhịp một nhịp, quay sang nhìn Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn nheo mắt nhìn kỹ, rồi gật đầu với tôi.

"Là hắn."

Giáo sư Trần vẫn đang thao thao bất tuyệt.

"Mọi người đều biết, răng của loài rắn không có chức năng nhai, chúng chỉ dùng răng để cố định con mồi, sau đó di chuyển xương hàm trái phải để nuốt thức ăn vào bụng."

"Một loài rắn có thể gặm nhấm thịt đến mức chỉ còn lại bộ xương, quả là chuyện hoang đường. Cậu thanh niên này, cậu cũng đến Thành phố Ma để tìm rắn ăn th//ịt ng//ười sao? Sao cậu lại tin vào lời đồn vô lý này như thế nào? Cậu có học đại học không vậy?"

Giáo sư Trần túm lấy cánh tay của Hoàng Mao, hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ống kính rồi nở một nụ cười quái dị.

Giáo sư Trần giật mình.

"Chà, chàng trai trẻ này, miệng cậu rộng thật đấy."

Hoàng Mao cười rộ lên, càng cười càng lớn, khóe miệng ngày càng mở rộng. Dần dần, lớp da hai bên miệng như không chịu nổi nữa, bắt đầu nứt ra, kéo dài về phía mang tai.

"Á—!"

Anh quay phim hét lên hoảng loạn. Hoàng Mao vẫn tiếp tục cười, đột nhiên vươn tay tóm lấy cánh tay của giáo sư Trần.

Giáo sư Trần sững sờ.

"Di chứng phẫu thuật thẩm mỹ à? Phải đưa cậu ta đi tìm bác sĩ ngay thôi."

"Cậu thanh niên này, sao lại chỉnh môi rộng như vậy? Thế này cũng đâu đẹp? Cơ thể cha mẹ ban cho, sao lại tự ý thay đổi..."

Giáo sư Trần còn chưa dứt lời, Hoàng Mao đã há to cái miệng nhuốm m//áu, lao thẳng đến định cắn ông ta. Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi tiến lên phía trước, nhét một đồng Ngũ Đế vào miệng hắn.

Hoàng Mao gầm lên một tiếng, trong miệng phun ra một làn khói đen đặc quánh, sau đó cả người ngã ngửa xuống đất.

Giáo sư Trần vội lùi về phía sau.

"Kiều Mặc Vũ! Trời đất ơi, cô vừa nhét gì vào miệng người ta vậy?"

Tôi bực bội trừng mắt nhìn ông ta.

"Hắn không phải người."

Loading...