Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 33: Động Rắn Ở Quỷ Thành 2
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:27
Lượt xem: 11
Giang Hạo Ngôn trợn mắt nhìn cô ta, rồi kéo tay tôi định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, những người xung quanh đồng loạt bao vây lại, từ trong lều còn chui ra thêm vài người nữa. Tất cả họ đều mặc đồ rằn ri, trông có chút quen mắt.
Tôi tập trung nhìn vào một thanh niên trong số đó. Hắn ta nhìn tôi, bỗng cho tôi một cái mặt quỷ, rồi quay đầu hét lớn: "Ông chủ, là Kiều Mặc Vũ!"
Một lát sau, Đồng Uy vén cửa lều bước ra.
"Kiều Mặc Vũ, đi đâu cũng gặp cô nhỉ?"
Tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau, sững sờ.
Đồng Uy là thuộc hạ của Đồng Phúc Sinh. Lần trước ở núi Ai Lao, Vân Nam, hắn chính là kẻ dẫn người đi săn kho báu. Không ngờ tên này vẫn còn sống, đúng là số lớn thật.
"Nhìn kìa, sao băng!"
Tôi chỉ tay lên trời, hét lớn.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Ngay giây tiếp theo, tôi và Giang Hạo Ngôn tách ra chạy thục mạng!
Tôi dốc sức lao về phía trước, gió lạnh quất vào mặt như dao, mang theo những hạt cát nhỏ châm chích đau rát.
Gió rít vù vù bên tai, rồi đột nhiên đoàng một tiếng, s//úng nổ vang lên. Cả người tôi tê rần.
Xong rồi, bọn chúng có s//úng!
Tôi lập tức đổi hướng, chạy ngược lại phía Đồng Uy.
Sau một vòng, tôi và Giang Hạo Ngôn lại quay về chỗ cũ, đứng trước mặt hắn. Tôi chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Đồng Uy thổi thổi nòng s//úng, cười nhạt.
"Chạy nhanh ghê nhỉ? Sao không chạy nữa đi?"
Tôi trợn mắt.
"Gió đêm mạnh quá, chạy vài vòng cho ấm người ấy mà."
Đồng Uy cười khẩy, thu s//úng lại, phất tay ra lệnh:
"Bắt hai đứa nó lại."
Tôi và Giang Hạo Ngôn bị trói chặt, ném xuống bên cạnh lều trại.
Đồng Uy đắc ý gọi điện thoại cho Đồng Phúc Sinh.
"Thầy à, đoán xem con gặp ai này?"
"Dẫn cô ta theo tìm à? Đúng đúng, con cũng nghĩ vậy. Hahaha, cứ nói dối là xong việc sẽ thả cô ta ra, đợi cô ta giúp chúng ta tìm ra chỗ đó, thì g.i.ế.c luôn. Đúng là phiền phức."
Tôi: ……
"Đại ca, có nghĩ tới khả năng là tôi cũng nghe thấy không?"
Đồng Uy liếc tôi một cái, ra dấu im lặng, rồi cố tình nói to hơn.
"Cái gì? Thanh Nang Kinh? Ồ ồ, hiểu rồi, hiểu rồi."
Cúp máy, hắn cười lạnh nhìn tôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Kiều Mặc Vũ, mạng cô cũng lớn đấy. Hoàn thành chuyện này cho bọn tôi đi, rồi tôi sẽ thả cô về."
Hóa ra, bọn Đồng Uy lần này đến đây, lại là để tìm kho báu.
Đồng Phúc Sinh là người tinh thông phong thủy và kinh doanh cổ vật, châu báu. Dưới trướng hắn có một đám tay chân chuyên làm đào trộm mộ, buôn lậu. Hắn tìm kiếm những di chỉ được ghi chép trong cổ thư, sau đó cử người đến khai quật kho báu.
Chỉ cần tìm thấy một ngôi mộ, là có thể kiếm được một khoản kếch xù.
Tôi nhíu mày: "Cái nơi chim không thèm ỉ a này mà cũng có cổ mộ á?"
Thực ra, trong sa mạc cũng có cổ mộ, nhưng khu vực lân cận này, tôi chưa từng nghe nói có gì cả. Nơi này chỉ toàn hóa thạch khủng long, chẳng lẽ Đồng Phúc Sinh định đem cả thứ đó ra bán luôn?
Đồng Uy châm một điếu thuốc, đốm lửa lập lòe giữa hai ngón tay hắn.
Hắn búng tàn thuốc, cố làm ra vẻ thâm trầm, nheo mắt, phả một hơi khói lên trời. Gió thổi qua, làm cát bụi bay đầy mặt hắn.
"Khụ khụ khụ, phì!"
Đồng Uy nhổ một bãi nước bọt, mặt đầy chán ghét.
"Kiều Mặc Vũ, đã có rắn ăn th//ịt ng//ười, thì sao lại không có cổ mộ? Cô chắc cũng biết cái thứ đó là gì chứ?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, mím môi không nói. Không ngờ, ngay cả Đồng Phúc Sinh cũng biết chuyện này.
"Reng reng...reng reng...!"
Điện thoại vệ tinh trong túi tôi vang lên.
Đồng Uy nhìn tôi bằng ánh mắt đe dọa, rồi lấy điện thoại ra đưa cho tôi. Tôi hiểu ý hắn, hắn không muốn chọc vào rắc rối. Nếu người của tổ chương trình mất tích, chắc chắn cảnh sát địa phương sẽ vào cuộc ngay lập tức.
Tôi cũng không muốn liên lụy đến họ. Đám người này rất nguy hiểm, lại có súng, tốt nhất không nên đối đầu trực diện với chúng.
Tôi bắt máy, bình tĩnh nói với Chúc Đàm Kiện rằng tôi và Giang Hạo Ngôn gặp một nhóm bạn quen, nên sẽ ở lại trại của họ qua đêm.
Vừa khéo, Tiểu Nhã và đám streamer vẫn đang cười nói uống rượu gần đó, âm thanh truyền đi rất xa. Chúc Đàm Kiện nghe vậy, tuy tức giận nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
"Kiều Mặc Vũ, đội của Đạt Tử đã quay lại rồi. Chúng ta là một nhóm, tôi không muốn chuyện như thế này lặp lại lần nữa."
Cúp máy, Đồng Uy liền lấy luôn túi của tôi, rồi quay lại ôm cổ Tiểu Nhã uống rượu.
Ngọn lửa trại cháy bập bùng, họ cứ thế ăn uống, cười đùa tới tận khuya.
Tôi dựa vào Giang Hạo Ngôn, mắt díu lại, cơn buồn ngủ kéo đến.
"Được rồi, hai người ở lại canh chừng, những người khác đi ngủ đi. Mai còn phải làm việc."
"Hoàng Mao, lại đây— Mày đi tè mà mất cả buổi trời vậy?"
Đồng Uy vẫy tay về phía xa. Theo ánh mắt hắn, tôi nhìn thấy một thanh niên tóc vàng đang lề mề bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-33-dong-ran-o-quy-thanh-2.html.]
Không biết vì sao, động tác của hắn trông rất cứng ngắc, tay chân di chuyển lộn xộn, vô cùng quái dị.
Đồng Uy tất nhiên cũng nhận ra điều bất thường, liền thò tay vào túi áo khoác, nắm chặt khẩu s//úng bên trong.
"Hoàng Mao, lại đây!"
Hắn loạng choạng vài bước, nhưng rồi không trụ nổi, đưa tay về phía tôi.
Dưới ánh lửa cam vàng chập chờn, gương mặt hắn vặn vẹo, đôi mắt trợn to, miệng há hốc, phát ra âm thanh kỳ quái: "Hà...hà..."
"Cứu— Rắn—"
Hắn tiến thêm một bước, nhưng rồi đột ngột ngã sấp xuống đất, tứ chi co giật dữ dội.
Hắn mặc áo khoác gió và quần thể thao, nhưng lúc này, quần áo hắn phồng lên từng chỗ kỳ lạ. Chỉ vài giây sau, từ cổ áo phía sau, một con rắn kỳ dị, to cỡ cổ tay, trườn ra ngoài.
Toàn thân nó màu nâu sẫm, một vệt đỏ chạy dọc sống lưng, trên đỉnh đầu tam giác còn mọc một cục thịt gớm ghiếc, trông hệt như một mào gà dựng đứng.
"Đệt mẹ!"
Đồng Uy giật b.ắ.n mình, lập tức nhảy lùi lại, rút s//úng nổ liền mấy phát vào con rắn.
Tiếng s.ú.n.g chát chúa, làm đám rắn ăn thịt bị kích động. Từ ống quần, ống tay áo của tóc vàng, từng con rắn chui ra liên tiếp.
Một trong số chúng thè lưỡi, trườn nhanh như chớp, lao thẳng về phía tôi và Giang Hạo Ngôn.
Tôi và Giang Hạo Ngôn rúc vào nhau, cố gắng lùi lại phía sau, nhưng chúng tôi bị trói quá chặt, gần như không thể cử động. Chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn bò lên chân tôi.
Cơ bắp ở chân bị siết chặt, đầu rắn dựng thẳng, đôi mắt màu vàng dựng đứng, ánh lên vẻ hung dữ.
Tôi hạ thấp giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Giang Hạo Ngôn, cắn đầu lưỡi, nhổ m.á.u lên người nó. Nhanh lên!"
Giang Hạo Ngôn gật đầu, nhưng vẫn thắc mắc: "Hướng của tôi khó căn quá, sao cậu không tự làm?"
"Không kịp nữa, nhanh!"
Vừa dứt lời, đầu rắn đột ngột dựng cao hơn, cái mào trên đỉnh đầu căng phồng lên, như thể chuẩn bị tấn công. Đúng lúc đó,Giang Hạo Ngôn cắn mạnh đầu lưỡi, nhổ ra một ngụm m.á.u pha nước bọt.
"Piu—!"
Một ngụm nước bọt trộn lẫn với m.á.u rơi trúng ngay cái mào trên đầu con rắn!
Chỉ trong tích tắc, cái mào co giật dữ dội, sau đó xẹp xuống, tiết ra một thứ dịch màu đen hôi thối. Cơ thể con rắn lập tức mềm nhũn, "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Thứ này gọi là Nguyệt Sát. ‘Nguyệt’ là vật chí âm, nó là loài sinh ra từ âm khí trong những hố chôn tập thể, vô cùng tà ác. Cậu là thân đồng tử, m.á.u đầu lưỡi mang dương khí thuần khiết, vừa vặn khắc chế được nó."
Giang Hạo Ngôn nghiêm túc gật đầu.
"Chỉ có m.á.u của tôi mới có tác dụng à? Vậy cậu đứng sau lưng tôi đi."
Tất nhiên…. không phải! Máu đầu lưỡi của tôi cũng có thể làm được. Nhưng cắn lưỡi đau c.h.ế.t đi được, tôi không muốn chịu khổ.
Việc gì có thể nhờ người khác làm hộ, thì tội gì phải tự làm?
Những người khác la hét bỏ chạy tán loạn. Đồng Uy vẫn giữ được bình tĩnh, trước tiên b.ắ.n thêm vài phát s//úng vào đám rắn. Một lúc sau, hắn tự vỗ trán, rút từ trong túi ra một tấm lệnh bài bằng gỗ.
"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"
Từ lệnh bài, một tia sét lao ra, đánh về phía đàn rắn. Trong tích tắc, con rắn cháy thành tro bụi.
Tôi trợn tròn mắt.
"Lệnh bài của tôi!"
Đồng Uy giơ lệnh bài, tia sét b.ắ.n ra từ đó thiêu rụi hết đám rắn, chỉ để lại những vệt khói đen. Hắn di chuyển vô cùng điệu nghệ, uy lực bừng bừng, chỉ trong chốc lát, đã tiêu diệt sạch lũ rắn.
Hắn hôn lên lệnh bài, cười đầy đắc ý.
"Đúng là báu vật mà."
Tôi nhìn cảnh đó mà tức điên.
"Đồng Uy! Trả đồ lại cho tôi!"
Đồng Uy cười khẩy, nhét lệnh bài vào túi, vỗ vỗ n.g.ự.c đầy kiêu ngạo.
"Đây là bảo vật tổ truyền của sư phụ tôi."
Vừa rồi có không ít người bị rắn cắn, Đồng Uy dẫn theo thuộc hạ băng bó vết thương, dọn dẹp chiến trường và xử lý tàn cuộc, nhất thời không còn để ý đến chúng tôi.
Một lát sau, hai tên thuộc hạ đến, khiêng tôi và Giang Hạo Ngôn vào một cái lều.
"Được rồi, đêm nay ngoan ngoãn ở yên đây đi."
Lều có một lớp đệm cách ẩm dày, dù sao cũng đỡ hơn nằm ngoài trời bị gió lạnh táp vào mặt. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp vui mừng thì hai tên kia lại khiêng thêm một người khác vào trong lều.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
"Các người không đưa *thê thỉ* này đi xử lý đi, khiêng vào đây làm gì?"
Hóa ra, người bị khiêng vào chính là tên tóc vàng vừa bị rắn cắn chết!
"Bên ngoài tối đen như mực, lỡ đâu lại có rắn bò đến thì sao? Cứ để trong lều một đêm đi, sáng mai trời sáng rồi tìm chỗ chôn."
Hai tên đó phủi phủi tay, vứt cái xác xuống đất rồi bỏ đi. Tóc vàng nằm ngửa trên mặt đất, ống quần xắn lên một đoạn, để lộ một khúc xương trắng hếu.
Tôi nhíu mày, chỉ có thể cùng Giang Hạo Ngôn dịch vào sâu hơn trong lều.
"Thật xui xẻo."
Bên ngoài càng lúc càng yên ắng, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dần biến mất, chỉ còn tiếng gió rít gào qua tán cây.
Tôi dựa đầu vào vai Giang Hạo Ngôn, mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Giữa mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ trong lều.