Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 32: Động Rắn Ở Quỷ Thành 1
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:25
Lượt xem: 9
Thành phố Ma Quỷ có địa hình điển hình của Nhã Đan, với các gò đất dựng đứng, các lớp đá lộ ra, hùng vĩ và rực rỡ. Vì nằm ở nơi gió lộng, mỗi khi gió thổi, cát bay đá lở, bóng dáng kỳ dị hiện lên, tạo ra bầu không khí u ám rợn người. Luồng khí luân chuyển giữa các vách núi, tạo nên những âm thanh sắc nhọn, khiến ai nghe thấy cũng phải sởn gai ốc.
Dạo gần đây, nơi này còn xảy ra một chuyện kỳ lạ, càng làm tăng thêm màu sắc huyền bí vốn có của Thành phố Ma.
"Mọi người mau nhìn, bộ xương này chắc là của một con cừu, bị gặm cực kỳ sạch sẽ. Vậy thì, loài rắn ăn th//ịt ng//ười trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào? Và phải đi đâu mới có thể tìm thấy dấu vết của nó?"
Không xa lắm, một cô gái thắt hai b.í.m tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm xuống, thao thao bất tuyệt trước một bộ hài cốt.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đứng bên cạnh quan sát, cố nhịn cười.
Thật hoang đường. Cô gái này sáng nay vừa ra chợ mua cừu, thịt thì đem nhúng lẩu, xương thì được làm sạch rồi sai người mang đến đây. Giờ lại nghiêm túc diễn trò thế này.
Mấy người làm hotgirl mạng đúng là làm đủ trò để kiếm tương tác mà.
Nhờ vào sự kiện "rắn ăn th//ịt ng//ười", Thành phố Ma bỗng chốc nổi như cồn trên mạng. Một du khách mất tích khi đi sâu vào khu vực này, đội cứu hộ phải mất hai ngày mới tìm thấy anh ta trong tình trạng thoi thóp.
Anh ta nằm bẹp trên cát, mắt trừng trừng, hoảng loạn kể rằng mình đã thấy rất nhiều con rắn ăn th//ịt ng//ười.
Những con rắn đó có hình thù kỳ dị, hai hàng răng sắc nhọn, có thể cắn xé th//ịt ng//ười như loài dã thú.
Mọi người đều nghĩ anh ta đã phát điên, nhưng khi anh vén ống quần lên, bắp chân của anh đã biến mất, chỉ còn lại một đoạn xương trắng hếu.
"Chúng đến rồi! Chúng đến rồi! Đừng qua đây!! Đừng qua đây a!!!"
Hình ảnh đó được truyền thông phát sóng, cả mạng xã hội như bùng nổ. Vô số hotgirl mạng và blogger đổ xô đến Thành phố Ma để săn tìm dấu vết loài rắn này, biến nơi đây thành một điểm nóng.
Sự kiện này thậm chí còn gây chấn động đến đài truyền hình thành phố B.
Chương trình Giải Mã Khoa Học đã cử một nhóm đến đây để phát sóng trực tiếp một tập khoa học, nhằm vạch trần lời đồn phi lý này.
Chúc Đàm Kiện chính là giám đốc chuyên môn của đội này.
Hắn là anh họ của giáo sư Chúc, tính cách cẩn trọng. Tôi vừa hay có việc muốn nhờ hắn, đổi lại, hắn yêu cầu tôi tham gia quay chương trình này, đề phòng bất trắc.
Trong đoàn có các chuyên gia và nhà thám hiểm, thậm chí còn có cả chuyên gia sinh tồn nước ngoài.
Bọn họ đều phản đối Chúc Đàm Kiện mang tôi theo.
"Một cô gái yếu đuối thế này, liệu có chịu nổi cực khổ không? Lỡ có chuyện gì thì sao?"
Chúc Đàm Kiện cười khổ.
"Cô ấy là địa sư, không yếu đuối vậy đâu. Tôi lớn tuổi hơn các cậu, kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Dù chương trình của chúng ta có tên là Giải Mã Khoa Học, nhưng tôi biết, có những thứ mà chỉ dựa vào khoa học thôi thì không thể giải quyết được."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất còn lại của địa sư thời nay.
Địa sư, trong thời cổ đại còn được gọi là thầy phong thủy.
Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều tôi chính là Giám Chính Khâm Thiên Giám, đồng thời cũng là Môn Chủ của Phong Môn, truyền thừa qua nhiều thế hệ.
Dạo gần đây, tôi vô tình trúng một loại chú thuật. Giáo sư Chúc, người đang làm việc tại di chỉ Tam Tinh Đôi, nói rằng anh họ của ông ấy là Chúc Đàm Kiện, biết một loại phù văn có thể giải chú cho tôi.
Giáo sư Chúc là truyền nhân của thuật Chúc Do, trong Chính Nghĩa có viết: "Dùng lời nói để thỉnh thần linh gọi là Chúc, cầu thần giáng họa gọi là Chú." Điều đó có nghĩa là, trị bệnh chính là thuật Chúc Do, còn hại người chính là chú thuật.
Mà chú thuật, chỉ có thuật Chúc Do mới có thể hóa giải.
Vì muốn được giải chú, tôi đồng ý với Chúc Đàm Kiện, cùng hắn đến Thành phố Ma Quỷ để tham gia quay chương trình.
Không ngờ rằng, đến nơi rồi, tôi lại chứng kiến một cảnh tượng như thế này.
Gia súc trong chợ gần như bị bán sạch, vô số hotgirl mạng và streamer đổ về Thành phố Ma Quỷ, chỉ cần tìm được một bộ xương ở góc nào đó, liền bắt đầu livestream hùng hồn tuyên bố rằng họ đã tìm ra con vật bị rắn ăn thịt.
Điều này khiến các chuyên gia trong tổ chương trình tức giận đến mức lật trắng mắt.
Giáo sư Trần trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy phẫn nộ.
"Thật là suy đồi đạo đức! Giới trẻ bây giờ vì nổi tiếng mà chẳng từ thủ đoạn nào! Trên đời này căn bản không có rắn mọc ranh nanh dài ăn th//ịt ng//ười!"
Ông ấy là chuyên gia sinh học, chuyên nghiên cứu hệ sinh thái quanh đây, nên cực kỳ căm ghét những trò lừa gạt này.
Tôi lắc đầu.
"Từ góc độ sinh học mà nói, đúng là không có rắn ăn th//ịt ng//ười. Nhưng tôi biết có một loài sinh vật, trông rất giống rắn, mà thực sự có thể ăn th//ịt ng//ười."
"Hahaha, Tiểu Kiều, nói thêm chút nữa đi!"
Ký giả Đại Hùng giơ micro, chĩa máy quay về phía tôi.
"Chương trình của chúng ta là khoa học, không thể ăn nói bừa bãi đâu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-32-dong-ran-o-quy-thanh-1.html.]
Chúc Đàm Kiện đứng bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, tôi đành ngậm miệng, không nói gì nữa.
Để tránh bị nhầm lẫn với đám streamer livestream câu view, tổ chương trình quyết định đi sâu vào khu vực trung tâm của Thành phố Ma.
Không ngờ, ngay trong đêm đầu tiên, đã xảy ra chuyện.
Cả đoàn hơn chục người, dắt theo vài con lạc đà, tìm một nơi kín gió để dựng trại. Sau khi dựng xong lều, mọi người nhóm lửa, ngồi thành vòng tròn uống trà trò chuyện.
Gió lùa qua các dãy núi, phát ra những tiếng rít ghê rợn. Chúc Đàm Kiện quấn chặt tấm chăn lông, cười nói: "Không khí thế này, thích hợp nhất là kể chuyện ma đấy!"
"Kiều Mặc Vũ, không phải cô biết bắt ma sao? Kể cho chúng tôi nghe một chuyện bắt ma đi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Cứu mạng!!! A!!!!Có rắn!!!"
Đột nhiên, một tiếng thét thê lương vang lên từ xa. Nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ, tiếng kêu bị gió cuốn đi, trở nên đứt quãng, chói tai vô cùng, khiến tim ai nấy đều thót lên tận cổ.
Mọi người lập tức đứng dậy, lắng tai nghe.
"Lại làm trò nữa! Chắc chắn là đám streamer kia, đúng là liều mạng, nửa đêm nửa hôm còn chạy vào chỗ này! Mau cử người ra xem thử!"
Chúc Đàm Kiện sốt ruột đến mức giậm chân.
Trong đội, chuyên gia thám hiểm Chú Đạt lập tức khoác ba lô, cầm đèn pin đứng lên.
"Tôi qua đó xem sao."
"Tôi cũng đi, tiện quay lại làm tư liệu, cảnh báo đám trẻ trâu đó."
Anh quay phim vội vã đi theo. Tôi nhìn hướng họ rời đi, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an.
"Giang Hạo Ngôn, chúng ta cũng đi xem đi. Thầy Chúc, ông cứ ở lại trại với mọi người."
Tôi và Giang Hạo Ngôn chạy theo hướng họ vừa rời đi.
Thời gian chúng tôi rời đi trước sau chưa đầy vài phút. Thế nhưng, khi tôi giơ đèn pin lên, phía trước chỉ còn lại bóng tối mênh mông. Chỉ thấy những dãy núi hùng vĩ sừng sững trong đêm, không hề có bóng dáng của Chú Đạt và anh quay phim.
"Kỳ quái, người đâu rồi?"
Tôi cầm đèn pin quét một vòng, nhưng không thấy Chú Đạt đâu cả. Tiếng hét của cô gái kia ngày càng thê lương, nghe như chỉ cách chúng tôi trong gang tấc.
Tôi và Giang Hạo Ngôn không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể chạy về phía phát ra âm thanh.
Chạy khoảng hơn mười phút, rất nhanh, chúng tôi đến bên dưới một gò đất khổng lồ.
Chỉ thấy phía dưới gò đất có một cái lều, bên cạnh đốt một đống lửa, xung quanh là một nhóm thanh niên trẻ tuổi đang cầm bia, vừa uống vừa cười nói rôm rả.
Một cô gái buộc tóc hai đuôi, vừa chạy vòng quanh đống lửa vừa hét lên:
"Cứu mạng!!! Có rắn ăn th//ịt ng//ười!!!"
Một thanh niên tóc vàng đuổi theo cô ấy từ phía sau.
"Cô có la hét thế nào cũng chẳng ai cứu cô đâu, hahaha!"
Những người khác cười lăn lộn, giơ điện thoại lên quay phim hai người kia.
Tôi nhất thời phát hoả.
"Mấy người có bị điên không vậy? Nửa đêm nửa hôm còn hét la ầm ĩ ở chỗ này!"
Tất cả lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn tôi và Giang Hạo Ngôn đột nhiên xuất hiện. Cô gái kia nheo mắt nhìn tôi một lúc, rồi nhận ra.
"A, là mấy người à! Không phải là tổ quay phim chương trình khoa học gì đó sao?"
"Mấy người cũng cắm trại gần đây à? Tôi tên là Tiểu Nhã, lại đây uống với bọn tôi một ly đi."
"Không cần. Chỗ này có rất nhiều đội thám hiểm, không chỉ có mỗi mấy người đâu. Nếu cứ hét la lung tung như vậy, lỡ có ai trên đường đến tìm mà gặp chuyện thì sao?"
Giang Hạo Ngôn khó chịu mắng một trận. Đám thanh niên kia biết mình sai, nên ai nấy đều im lặng. Chỉ có Tiểu Nhã, vẫn chẳng để tâm, cười hì hì, thậm chí còn đi tới ôm lấy cánh tay của Giang Hạo Ngôn.
"Anh trai, hung dữ vậy. Em biết lỗi rồi, có muốn uống chút rượu với bọn em không?"
Giang Hạo Ngôn lập tức rút tay ra, bĩu môi đầy chán ghét.
"Chị gái à, đừng gọi bừa được không? Tôi sinh viên năm nhất, vừa mới đủ tuổi, chị gọi tôi là anh, thế chị là học sinh cấp ba à?"
Những người khác cười phá lên, Tiểu Nhã lại càng cười vui vẻ hơn, nghiêng đầu lắc lắc lon bia trong tay.
"Hì hì, cậu nhóc này đáng yêu ghê. Đáng yêu thế này, hay là ở lại qua đêm với bọn chị đi?"
"Thần kinh!"