Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 28: Cấm Chú Cổ Mộ 3
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:18
Lượt xem: 8
Tôi cầm đèn pin loại siêu sáng bước xuống đường hầm. Lối vào kéo dài chừng hơn mười mét, phía trước là một cánh cửa đá, lúc này nó đang mở ra phía trong. Trên bề mặt cửa vẫn còn một dấu bàn tay mờ nhạt.
"Chắc chắn là Phương Thiến đã vào trong. Tôi sẽ vào trước kiểm tra. Ba người còn lại đứng ngoài chờ."
Tôi bước vào, ba người kia ngoan ngoãn gật đầu, đứng đợi ngay trước cửa. Đúng lúc tôi biến mất vào bóng tối, đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau họ.
"Mấy người đứng đây làm gì?"
Giang Hạo Ngôn quay đầu lại, hết hồn:
"Tiến sĩ Phương?! Cô không phải đã vào trong rồi sao?!"
Phương Thiến lắc đầu: "Bên cạnh cửa có một đường rẽ, tôi đi vào xem thử. Trong đó có một bức tượng đá, tôi mải nghiên cứu nó, vẫn chưa vào trong mộ."
"Chết tiệt! Vậy thì Kiều Mặc Vũ đang ở một mình trong đó sao?"
Giang Hạo Ngôn sốt ruột, vội chạy vào trong, nhưng khi vừa đến trước cửa đá, cậu ta sững sờ: Cửa đã đóng chặt!
Bên ngoài mọi người đã bắt đầu hoảng loạn, nhưng tôi ở bên trong hoàn toàn không hay biết.
Tôi cầm đèn pin, tiến sâu vào đường hầm khoảng vài chục mét, phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Mí mắt tôi càng giật mạnh hơn. Tôi quỳ xuống, rút mấy đồng xu, gieo xuống đất.
Quẻ thứ 64: Thiên Thủy Tụng. Hai người tranh đường.
Tôi sững sờ. Một mình tôi ở trong mộ cổ này, ai tranh đường với tôi chứ?!
Tôi cố gắng đè nén cảm giác bất an trong lòng, bước về phía lối rẽ bên trái. Đi được vài bước, không gian phía trước bỗng mở rộng, hóa ra là một căn phòng đá rộng chừng bảy, tám mét vuông. Ở giữa phòng, có một bệ đá tròn, trên đó đặt một chiếc hộp.
Tôi bước đến gần, nhưng ngay lúc ấy, từ góc Tây Bắc, một bóng người chợt lướt qua.
"Ai ở đó?!"
Tôi giơ đèn pin, chiếu về phía góc Tây Bắc, vừa soi đến thì phát hiện điều bất thường.
Không ngờ, ở đó lại có một chiếc gương đồng.
Tôi vô cùng kinh ngạc, liền ngồi xuống trước gương, cầm đèn pin nghiên cứu kỹ lưỡng. Chiếc gương đồng sớm nhất từng được khai quật tại Cam Mã Đài, Quý Nam, Thanh Hải, kích thước nhỏ, toàn bộ bị rỉ xanh phủ kín.
Nhưng chiếc gương trước mắt tôi lại hoàn toàn khác biệt. Nó cao bằng một người, giống như gương soi toàn thân hiện đại, hơn nữa bề mặt sáng bóng, không chút rỉ sét. Hàm lượng thiếc ở trong gương rất cao, đến mức tôi có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đó.
Bên cạnh gương được khắc họa tiết tinh xảo, phía trên cùng là một ngôi sao năm cánh, góc phải bên dưới có một gương mặt cười quái dị.
Tôi đưa tay chạm vào ngôi sao năm cánh, đột nhiên cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Không nhớ ra được nó kỳ quái ở chỗ nào, nhưng cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ.
Đang đứng suy nghĩ, bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
"Kiều Mặc Vũ! Kiều Mặc Vũ! Cậu ở đâu?"
Là Giang Hạo Ngôn. Tôi quay đầu lại, soi đèn pin về hướng phát ra âm thanh.
"Giang Hạo Ngôn, tôi ở đây!"
"Kiều Mặc Vũ!"
Giang Hạo Ngôn chạy như bay đến chỗ tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Tôi tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của cậu ta, nghe được nhịp tim "thình thịch thình thịch" đập liên hồi.
Haizz, cao to vậy mà yếu bóng vía, không biết đã gặp cái gì trên đường, xem ra sợ đến phát run rồi.
Tôi vỗ nhẹ lưng cậu ấy, ra chiều an ủi, rồi quay đầu về phía cửa phòng đá. Lúc này, Lâm Tân và Phương Thiến cũng cầm đèn pin bước vào.
Cũng chính khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi vô tình lướt qua chiếc gương, và ngay lập tức hiểu ra điều kỳ quái ban nãy.
Lúc này tôi đang quay lưng về phía gương, bị Giang Hạo Ngôn ôm chặt. Nhưng trong gương, tôi vẫn đang đứng đối diện với nó. Cũng giống như khi nãy, tôi đã đưa tay chạm vào ngôi sao năm cánh trên gương, nhưng hình ảnh trong gương vẫn đứng yên, hai tay buông thõng hai bên, không hề cử động.
Tôi rùng mình, vội đẩy Giang Hạo Ngôn ra, nhìn thẳng vào chiếc gương.
Hình ảnh trong gương cũng cảm nhận được gì đó, bỗng nhếch môi, lộ ra một nụ cười quái dị.
Cái quái gì thế này?! Gương này rõ ràng không khoa học chút nào!
Tôi đưa tay ra, muốn chạm vào gương, ngay lúc đó hình ảnh trong gương cũng giơ tay lên, nhưng bất ngờ tóm chặt lấy tay tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-28-cam-chu-co-mo-3.html.]
Tôi dùng sức giật mạnh về phía sau. Từ trong gương, tôi kéo ra một đoạn cánh tay gầy guộc. Cánh tay đó có màu đỏ tím nhàn nhạt, trên bề mặt không ngừng nhỏ xuống thứ dịch nhầy đặc quánh, giống như lòng đỏ trứng bách thảo bị đổ tràn, một màu xanh đen nhớp nháp.
Tôi đông cứng cả người, lập tức nhận ra đây là thứ gì. Tôi theo phản xạ sờ tay vào túi. Nhưng sờ một cái, tôi mới nhớ ra, Lôi Kích Mộc Bài của tôi đang ở trong tay lão *bín thái* Đồng Phúc Sinh.
Nhưng chỉ có gỗ bị sét đánh mới có thể khắc chế loại tà vật này!
Tôi hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, nói với mọi người: "Nghe tôi nói, lát nữa ở đây sẽ xuất hiện một sinh vật giống như khỉ bị l//ột da, gọi là Mộ Linh. Đó là một loại tà vật đặc trưng trong lăng mộ. Bình thường nó không chủ động tấn công con người, nhưng mọi người tuyệt đối không được nhìn thẳng vào nó, cứ giả vờ như không thấy gì cả!"
Tôi cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, tỏ ra không có gì đáng ngại.
"Không cần sợ, không có gì to tát. Giữ bình tĩnh. Triệu Tư Tư, cô mà hét lên là c.h.ế.t đầu tiên đấy. Hiện tại tôi không có Lôi Kích Mộc Bài, không thể đối phó được nó. "
Mộ Linh là các tiểu quỷ trong mộ, được người ta cố ý nuôi dưỡng, chuyên dùng để hù dọa bọn trộm mộ.
Chúng là những đứa trẻ ba, bốn tuổi, bị l//ột d//a, rồi *thê thỉ* bị thiêu thành tro, trộn với lớp da, sau đó niêm phong trong hộp, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện chú.
Hồn phách của những đứa trẻ này bị vĩnh viễn phong ấn trong khu mộ. Ở độ tuổi này, chúng vốn ham chơi và nghịch ngợm, khi thấy người sống bước vào mộ địa, chúng sẽ bày đủ trò để trêu chọc, hù dọa kẻ xâm nhập.
Thông thường, người bình thường không thể nhìn thấy Mộ Linh. Nhưng nếu ai đó vô tình thấy, hoặc sợ hãi hét lên, sẽ khiến Mộ Linh nhớ lại khoảnh khắc bị gi//ết h//ại, làm nó phát điên, và lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Chúng tôi đều đã uống Âm Dương Thủy, trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy tà vật, còn Phương Thiến vốn có Âm Dương Nhãn, nên tất cả chúng tôi đều có thể thấy Mộ Linh.
Tôi nói xong, đặc biệt nhấn mạnh: "Không được nói lung tung. Từ giờ trở đi, Mộ Linh đã có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện. "
Mọi người gật đầu. Bọn họ bị Giang Hạo Ngôn che khuất, chưa nhìn thấy cảnh trong gương.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Lâm Tân trợn mắt: "Kiều Mặc Vũ, lần trước tôi đã đi hỏi chuyên gia tâm lý rồi. Cái nấm trong hang động đó vốn có độc gây ảo giác. Những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi. Bao gồm cả dấu sao năm cánh trên lưng tôi, cũng là do một loại virus cổ đại gây ra. "
"Lần này tôi vào mộ chính là để bảo vệ thế giới quan khoa học của mình. Cô đừng mong lừa tôi nữa!"
Triệu Tư Tư cười nhẹ, sau đó giơ tay lên.
"Kiều đại sư, đừng coi thường chúng tôi. Chúng tôi đều là diễn viên chuyên nghiệp, có thể diễn xuất tự nhiên trước mọi tình huống!"
"Chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Nghe cô kể lại còn thấy tội nghiệp hơn là đáng sợ ấy!"
Tôi thấy bọn họ đều bình tĩnh như vậy, cũng yên tâm hơn, liền rút tay khỏi mặt gương. Mộ Linh vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi, cả người nó bị kéo ra khỏi gương. Chiếc gương ngay lập tức mất đi vẻ sáng bóng, trở nên hoen rỉ, giống hệt như chiếc gương đồng khai quật được ở Thanh Hải.
Mộ Linh bám trên cánh tay tôi. Nó trông giống như một con khỉ bị l//ột d//a, cả người tím đỏ, trơn bóng, trên da không ngừng chảy xuống thứ dịch nhớp nháp. Trên mặt nó không có ngũ quan nào khác, chỉ có một đôi mắt to quá khổ, không có tròng trắng, đồng tử đen tuyền còn to hơn cả quả nho.
Giang Hạo Ngôn đứng ngay bên cạnh tôi, là người đầu tiên bị cảnh tượng này tác động.
Cậu ấy hít mạnh một hơi, lập tức bị đôi mắt đen tuyền của Mộ Linh hung tợn trừng lại.
Giang Hạo Ngôn ngẩn ra, run rẩy nắm lấy tay tôi.
"Kiều Mặc Vũ, tay cậu trắng quá, trông thật đẹp. "
Nói xong cậu ta còn sờ hai cái trên tay tôi. Mộ Linh vẫn bám trên cánh tay tôi, Giang Hạo Ngôn làm như không thấy, tay cậu ta xuyên thẳng qua cơ thể nó, chạm đến mu bàn tay tôi.
Mộ Linh nghiêng đầu đánh giá Giang Hạo Ngôn một lúc, đột nhiên cười "hì hì", sau đó bật nhảy lên, bám lên vai cậu ta.
Toàn thân nó lộ ra dưới ánh đèn pin, lúc này đến lượt những người khác sững sờ.
Triệu Tư Tư lập tức bịt miệng, phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Chúng tôi đồng loạt quay đầu, trừng mắt nhìn cô ấy. Triệu Tư Tư nhìn Giang Hạo Ngôn, sợ đến phát khóc, đưa tay lau nước mắt.
"Hu hu, Tiểu Ngôn, cuối cùng cậu với Kiều Mặc Vũ cũng đến được với nhau rồi, chị đây thực sự cảm động quá. "
Giang Hạo Ngôn: "Chị, cảm ơn lời chúc phúc của chị. "
Nói xong, cậu ta liền bước tới, định ôm Triệu Tư Tư, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.
"Cậu đừng qua đây, Kiều Mặc Vũ sẽ ghen đấy. "
Tôi lập tức cười trên nỗi đau của người khác, lắc đầu.
"Nói gì vậy chị Tư Tư? Cả nhà một lòng, có gì mà ghen tuông. "
Giang Hạo Ngôn tiến lại gần Triệu Tư Tư, giả vờ muốn ôm cô ấy, còn Mộ Linh thì đang ngồi xổm trên vai cậu ta, tò mò đánh giá Triệu Tư Tư. Cô ấy cuối cùng không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, mở ba lô ra.
"Mệt c.h.ế.t mất, tôi có mang nước, ai muốn uống không?"
Triệu Tư Tư vừa mở nắp chai nước khoáng, Mộ Linh bên cạnh liền tò mò đưa ngón tay vào khuấy khuấy bên trong. Dịch nhầy màu xanh lục không ngừng nhỏ xuống chai nước, khóe miệng Triệu Tư Tư co giật điên cuồng, sau đó đưa chai nước cho Lâm Tân.
"Lâm Tân, cho anh này. "