Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 25: Ai Lao U Linh Cô 7
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:11
Lượt xem: 11
Cả nhóm hoảng loạn. Đúng lúc đó, Lâm Tân đứng thẳng dậy, giơ ngón tay lên.
"Dùng m.á.u của tôi."
Mọi người sững sờ, quay lại nhìn hắn. Mặt Lâm Tân đỏ bừng, cắn răng nói:
"Mẹ tôi theo đạo Thiên Chúa, tôi đã hứa với bà ấy sẽ không phát sinh quan hệ trước hôn nhân."
Triệu Tư Tư tròn mắt, vô thức bật cười.
Tôi gật đầu, không chút do dự r//ạch một đường trên ngón tay hắn.
Bình luận livestream: "Không ngờ luôn! Lâm Tân hoá ra lại ngây thơ đến vậy! Tôi chính thức thành fan!"
"Trước giờ tôi tưởng anh ta chỉ tạo hình tượng, không ngờ lại là thật."
Tôi cầm Thất Tinh Kiếm, tiếp tục chiến đấu. Lâm Tân ho nhẹ một tiếng, nói đầy kiêu ngạo:
"Mấy chuyện m.á.u đồng tử này không có cơ sở khoa học gì cả. Kiều Mặc Vũ, tôi không phải tin cô, chỉ là muốn chứng minh mình trong sạch thôi."
"Nhưng Sơn Tiêu này quá mạnh, đánh một hồi lâu, tay tôi run lên, chân cũng sắp đứng không vững. Lâm Tân cũng hết m.á.u để dùng.
Mọi người bắt đầu tuyệt vọng. Tôi thở dài, đưa tay cắn mạnh vào ngón tay mình."
"Haizz, cuối cùng cũng phải đến bước này."
Khi m.á.u của tôi vừa chạm vào dây đỏ, Thất Tinh Kiếm lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Kiếm rung lên bần bật, giống như vừa được thức tỉnh!
Trần Trinh kinh hãi:
"Tôi tưởng chỉ có đồng tử mới kích hoạt được kiếm này! Môn chủ, tại sao ngay từ đầu cô không dùng m.á.u của mình?!"
Tôi trừng mắt:
"Ai lại tự cắn tay mình ngay từ đầu? Đau c.h.ế.t đi được!"
Nói xong, tôi nhảy ra khỏi trận pháp, xoay kiếm tạo thành một vòng sáng, rồi đ.â.m thẳng vào bụng Sơn Tiêu!
Ngay giây tiếp theo, sơn tiêu phát ra một tiếng thét chói tai đầy thê lương, rồi hóa thành một làn khói đen, hoàn toàn biến mất.
Bình luận livestream:
"Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ xuống xem livestream."
"Tôi cần hỏi giáo viên vật lý của mình cách giải thích chuyện này."
"Người ở trên, tôi là giáo viên vật lý. Tôi đang gọi điện cho giáo sư đại học đây!"
"Hahaha! Không hổ danh là môn chủ Phong Môn, con sơn tiêu này, quả nhiên chỉ có cô mới đối phó được."
Tiếng vỗ tay vang dội từ xa vọng lại. Ngay giây tiếp theo, trong một góc hang động, một luồng ánh sáng trắng chói lóa bừng lên.
Những tia đèn pha mạnh mẽ rọi sáng cả hang động như ban ngày. Từ một lối đi sâu trong hang, một nhóm đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ bước ra, từng người một, đội hình cực kỳ ngay ngắn.
"Anh là Đồng Phúc Sinh?"
Tôi cau mày nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn mặc một chiếc áo khoác dã ngoại, hai tay nhét vào túi quần, dáng vẻ ung dung.
"Cô còn chưa đủ tư cách gặp được ngài ấy."
Người đàn ông trung niên cười lạnh, vỗ tay một cái. Những kẻ mặc đồ đen lập tức tiến lên, giật lấy máy quay từ tay anh quay phim, rồi đập nát nó ngay tại chỗ.
Màn hình lập tức tối đen.
Bình luận trực tiếp bùng nổ: "Mẹ kiếp, bọn này là ai thế? Ai cho phép phá hủy buổi livestream của tôi? Thù này không đội trời chung!"
"Đạo diễn! Đạo diễn đâu rồi? Mau cử người vào đi!"
"Không xem được livestream thì tôi sống sao đây, nhanh lên!!!!!"
Trên phim trường, toàn bộ tổ chương trình đều hoảng loạn. Tất cả đều sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đen kịt, đạo diễn ôm chặt ngực, mặt tái xanh.
"Trời ạ, đám người này là ai vậy? Từ đâu đến vậy trời?"
"Đạo diễn, bây giờ làm sao đây?"
"Còn làm gì nữa, báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!!"
Cả trường quay rối loạn. Trên Weibo, các hot topic liên quan đến chương trình cũng lập tức nổ tung, khiến nền lag đến mức sắp tê liệt.
Tôi cau mày nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
"Các người muốn làm gì?"
Hắn khoanh tay trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhạt.
"Tôi tên là Đồng Uy. Thầy tôi muốn nhờ cô một việc."
"Dưới đống U Linh Cô này có một ngôi mộ. Mong Kiều môn chủ giúp chúng tôi mở đường."
Tôi sững sờ, còn Giang Hạo Ngôn thì lập tức phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên: "Ý ông là… kho báu của Lý Hữu Phú?"
Lý Hữu Phú từng là một thổ ty cai trị vùng Ai Lao Sơn, về sau trở thành một lãnh chúa khét tiếng thời Dân Quốc.
Ông ta xây dựng một trang viên nguy nga trong núi Ai Lao, sau này nơi đó trở thành điểm du lịch nổi tiếng, gọi là Trang viên Long Tây Thế Tộc.
Trước khi chết, Lý Hữu Phú chuyển toàn bộ tài sản của mình thành ba trăm hòm vàng, chôn sâu trong núi Ai Lao, chỉ để lại hai bản bản đồ bí ẩn trong trang viên.
Vùng núi Ai Lao rộng lớn, trang viên của thổ ty nằm ở đỉnh chính của dãy núi, thuộc huyện Tân Bình. Kho báu được đồn đại là nằm sâu trong núi, cách địa điểm hiện tại của chúng tôi rất xa.
"Tiểu tử này cũng có chút hiểu biết đấy."
Đồng Uy chỉ vào mẹ nấm U Linh Cô, nói chậm rãi: "Kiều Môn chủ, đám U Linh Cô này, chỉ có Lôi Kích Mộc Bài của cô mới xử lý được. Mở cửa mộ ra đi, nếu không… tôi sẽ quăng tất cả bọn họ xuống sông."
Nói xong, Đồng Uy vỗ tay, hai tên thuộc hạ lập tức kéo Bạch tỷ ra, định ném chị ta xuống sông. Chị Bạch hoảng loạn, hét lên liên tục:
"Kiều Đại sư, cứu mạng! Kiều Đại sư, cứu tôi—"
"Được rồi, đừng động vào chị ấy."
Tôi thở dài, giơ tay ra hiệu. Nói rồi, tôi lấy lệnh bài ra, làm theo chỉ thị của Đồng Uy, dọn dẹp một khoảng đất trống bên bờ sông. Trong không khí, lộ ra một tấm đá đen tuyền, sắc màu hoàn toàn không ăn nhập với cảnh quan xung quanh.
Đồng Uy mừng rỡ.
"Tìm được rồi, mở nó ra đi!"
Tôi cúi đầu nhìn xuống. Trên tấm đá, có một hình ngôi sao năm cánh. Nhưng ngôi sao này bị lệch, góc trên bên trái dài hơn các góc còn lại một tấc.
Ở góc dưới bên phải của tấm đá, lại có một hình vẽ khuôn mặt cười.
Đồng tử tôi co rút, bàn tay đang vươn ra lập tức rụt lại, tôi lắc đầu dứt khoát:
"Thứ này không thể mở."
Đồng Uy hừ lạnh, rút từ trong túi ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Bạch tỷ.
"Ta không đùa với ngươi. Không mở, ta b.ắ.n c.h.ế.t cô ta."
Tôi bình tĩnh gật đầu.
"Được thôi, g.i.ế.c đi."
Đồng Uy: …
Bạch tỷ khóc nức nở, giọng run rẩy: "Kiều Đại sư, tôi sai rồi! Tôi không nên đối xử với cô như vậy! Tôi xin cô, cứu tôi với."
Đồng Uy không nhiều lời nữa, phất tay một cái. Hai tên thuộc hạ ném thẳng Bạch tỷ xuống sông.
Hắn lại giương s//úng, lần này chĩa thẳng vào Giang Hạo Ngôn.
"Mẹ kiếp, mày không mở cửa, tao g.i.ế.c sạch từng đứa một!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-25-ai-lao-u-linh-co-7.html.]
Tôi vẫn từ chối: "Dù sao mở cửa ra, tất cả mọi người ở đây cũng c.h.ế.t thôi. Chết sớm hay muộn cũng chẳng khác gì nhau. Ra tay đi."
Đồng Uy lại ra lệnh ném Chu Tuyết và Vương Cường xuống sông. Thấy tôi vẫn không có phản ứng, hắn bắt đầu do dự.
Hắn cáu kỉnh, đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, sau đó đá mạnh vào máy quay, khiến nó vỡ vụn. Sau đó, hắn rút súng, b.ắ.n hai phát vào tấm đá đen.
Trong lòng núi vang lên một tiếng nổ lớn, viên đạn sượt qua tấm đá, để lại một vết xước nông trên bề mặt.
Đồng Uy giận dữ, hắn bước lên tóm lấy Trần Trinh, kéo mạnh ông ta lên.
"Chết thì dễ, có lúc sống còn đáng sợ hơn chết."
Nói xong, hắn bấu mạnh vào người Trần Trinh.
"Aaaaa! Tôi đầu hàng! Môn chủ, mau mở cửa đi! Tôi không chịu nổi kiểu tr//a t//ấn này đâu!"
Đồng Uy thấy vậy lại càng hăng máu, ra hiệu cho thuộc hạ mang ra một cái kìm, đe dọa nh//ổ hết răng và móng tay của Trần Trinh.
Tôi thở dài.
"Được rồi, tôi mở."
Tôi bước tới, ôm chặt lấy Giang Hạo Ngôn.
"Giang Hạo Ngôn, mọi người sắp c.h.ế.t cả rồi, có vài lời tôi phải nói thẳng."
Giang Hạo Ngôn cứng đờ cả người, run rẩy đưa tay ôm lại tôi, lòng bàn tay lạnh toát, tim đập thình thịch.
Nhân cơ hội, tôi nhét một nắm tiền xu bằng đồng vào túi cậu ta, ghé sát tai thì thầm: "Lát nữa, đưa cho mỗi người một đồng."
Rồi tôi lùi lại, bình tĩnh nhìn hắn: "Giang Hạo Ngôn, cậu tư chất có hạn, tôi không thể nhận cậu làm đồ đệ được. Kiếp sau nhớ đầu thai vào một nhà tốt hơn, có căn cốt mạnh hơn nhé."
Tôi đập mạnh một cái vào lưng cậu ta, sau đó quay về phía Đồng Uy.
Giang Hạo Ngôn mặt mày thất vọng, tức giận quát: "Cái cậu muốn nói chỉ có thế thôi sao?"
Tôi mặc kệ cậu ta, đi vòng quanh tấm đá, tỏ vẻ nghiêm túc cúi đầu lầm rầm niệm một đống chú ngữ.
Khi kết thúc câu niệm, tôi thò tay vào túi, rút ra kiếm Thất Tinh, giơ lên và ném thẳng vào tấm đá.
"Đi——!"
Thanh kiếm chạm vào tấm đá, bật ra rồi bay thẳng đến khối U Linh Cô khổng lồ ở đằng xa. Ngay giây sau, cơ thể nấm mẹ co rút lại một cách kỳ lạ, sau đó bùng lên mạnh mẽ, phun ra một làn sương mù dày đặc.
"Tất cả nhảy xuống sông nhanh!"
Tôi hét lên, rồi là người đầu tiên nhào xuống nước.
"Mẹ nó, dám giở trò với tao?!"
Đồng Uy giận dữ, giơ s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào một thuộc hạ. Ngay sau đó, tiếng s.ú.n.g hỗn loạn vang lên. Ngoại trừ những người có cầm tiền xu đồng, tất cả những kẻ còn lại đều rơi vào ảo cảnh do U Linh Cô tạo ra.
Trước đó, tôi đã tranh thủ gieo một quẻ, kết quả cho thấy con đường sống duy nhất chính là dưới dòng sông này.
Giang Hạo Ngôn dẫn theo mọi người nhảy xuống, chúng tôi trồi lên mặt nước, nhìn thấy Đồng Uy và đám thuộc hạ rơi vào ảo giác, tự b//ắn gi//ết lẫn nhau.
Tôi thở phào.
"Mọi người đều biết bơi chứ? Cứ xuôi theo dòng nước, chắc chắn có thể ra ngoài an toàn."
"Sợ quá đi mất, suýt nữa thì c.h.ế.t thật rồi."
Chu Chu vừa bơi vừa sát lại gần tôi.
Giang Hạo Ngôn trừng mắt nhìn hắn.
"Cút sang một bên."
Chu Chu co rúm người lại, không cam lòng tự bơi về phía trước.
Dòng sông không quá sâu, nhưng dòng chảy rất xiết. Tôi bơi không giỏi, bị dòng nước ngầm cuốn mấy lần, tay chân bắt đầu bị chuột rút. May mà Giang Hạo Ngôn luôn theo sát bên cạnh, tôi vịn vào vai cậu ta, hai người ôm chặt lấy nhau, bị nước cuốn trôi xuống hạ lưu.
Trong dòng nước lạnh băng, hơi thở nóng rực của Giang Hạo Ngôn vang lên bên tai tôi.
"Kiều Mặc Vũ, tôi—"
"Đừng mơ, dù c.h.ế.t tôi cũng không nhận cậu làm đồ đệ."
Tôi trừng mắt nhìn Giang Hạo Ngôn, cậu ta thở dài, không nói thêm gì nữa.
Trôi nổi trong nước khoảng nửa tiếng, đột nhiên tôi cảm giác cả cơ thể nhẹ bỗng, sau đó rơi thẳng xuống. Không khí trong lành bên ngoài núi tràn vào phổi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trời đã tối hẳn, một vầng trăng tròn sáng rực lơ lửng trên bầu trời.
Dòng chảy dần chậm lại, chúng tôi vật vã leo lên bờ, quần áo ướt sũng, bùn đất bám đầy người.
Sống sót sau đại nạn, mọi người bật khóc vì kích động.
"Môn chủ, trên tấm đá đó có gì? Vì sao không thể mở nó ra?"
Trần Trinh nằm bẹp trên đất, thở hồng hộc nhưng trong mắt vẫn đầy tò mò.
Tôi gối tay sau đầu, nằm dài trên bãi cỏ.
"Ông có biết Chúc Do Thuật không?"
"Người có bệnh đi tìm thầy thuốc, nhưng chỉ cần hướng về phía Bắc niệm chú mười lần là khỏi."
"Thời cổ đại, các thần y trị bệnh chỉ cần đọc chú ngữ là được. Vừa rồi, trên tấm đá đó chính là một câu chú."
Mọi người mắt tròn mắt dẹt, hiếu kỳ đến cực điểm.
Lâm Tân cười khẩy: "Chú? Hừ, cũng chỉ là một dạng ám thị tâm lý thôi."
Chu Chu xen vào:
"Kiều Đại sư, vậy đó là chú gì? Cô không phá giải được sao?"
Tôi lắc đầu: "Không giải được, tôi không tinh thông chú thuật."
"Bọn họ ở quanh đây thôi! Tôi nghe thấy tiếng nói!"
Chưa được bao lâu, từ phía xa vang lên tiếng người.Một đội cứu hộ và cảnh sát đổ xô đến, ánh đèn pin loang loáng khắp nơi.
Tất cả chúng tôi đều được cứu lên an toàn. Trong dòng sông, một vài tên mặc đồ đen cũng bị cuốn xuống, có kẻ trúng đạn, có kẻ còn sống, bị cảnh sát bắt giữ để điều tra. Chỉ riêng tội tàng trữ vũ khí thôi cũng đủ để chúng bóc lịch vài năm.
Bên ngoài hỗn loạn không thể tả. Trước áp lực từ các cơ quan có thẩm quyền, tổ chương trình buộc phải đứng ra đính chính, tuyên bố rằng tất cả chỉ là dàn dựng, sử dụng hiệu ứng đặc biệt, không có gì là thật.
Dân mạng mắng chửi ầm ĩ, nhưng cũng có không ít người không tin, kiên quyết khẳng định tất cả là sự thật.
Dù sao đi nữa, tôi cũng vì chuyện này mà bỗng dưng nổi tiếng, nằm trên bảng hot search suốt một tháng trời.
Nhưng tôi không có tâm trạng quan tâm đến chuyện đó, vì tôi gặp phải một rắc rối cực kỳ lớn: Lôi Kích Mộc Bài của tôi đã mất tích.
Tôi lật tung ba lô, kiểm tra từng bộ quần áo, nhưng không thấy đâu.
Theo lý mà nói, lệnh bài mang khí tức của tôi, dù có bị nước cuốn đi, nó cũng sẽ trôi dạt quanh người tôi, tại sao bây giờ lại biến mất hoàn toàn? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy Chu Chu đáng nghi nhất.
Tôi thử liên lạc với hắn qua chương trình, nhưng gọi thế nào cũng không được.
Một lúc sau, WeChat rung lên. Tôi mở ra xem, Đồng Phúc Sinh gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh, lệnh bài của tôi đang nằm trên một chiếc khay vàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Dòng chữ bên dưới: "Từ hôm nay, ta là Môn chủ Phong Môn rồi 😁"
Còn thêm cái mặt cười phía sau, làm tôi tức đến muốn nổ tung! Tôi vớ lấy điện thoại, tức giận ghi liền một lúc sáu mươi giây tin nhắn thoại, chửi thẳng vào mặt hắn.
Đầu dây bên kia, Đồng Phúc Sinh cười khặc khặc: "Khặc khặc khặc, Kiều Môn chủ đừng có keo kiệt thế chứ. Cô làm mất vàng của tôi, đền ta cái lệnh bài cũng hợp lý mà. Ai biết sau này, cô có khi còn phải nhờ vả tôi nữa đấy?"
Tôi ném điện thoại qua một bên, mặt đen như đ.í.t nồi, đi thẳng vào phòng tắm.
Vừa kỳ cọ, tôi chợt cảm thấy lưng ngứa ran.
Tôi đi tới trước gương, xoay lưng lại soi thử. Chỉ thấy trên da lưng, ngay vị trí tôi vừa gãi, một hình ngôi sao năm cánh đang dần dần hiện ra.