Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 20: Ai Lao U Linh Cô 2
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:54:01
Lượt xem: 6
Mọi người trố mắt nhìn vẻ nịnh nọt của Trần Trinh, há hốc mồm vì kinh ngạc. Bình luận trên livestream như bùng nổ.
"Aaaaa tôi nhớ ra rồi! Bảo sao nhìn cô Kiều Mặc Vũ này quen quen, cô ta là vị hôn thê của tỷ phú số một Hồng Kông đó!"
"Tôi cũng nghe chuyện của Lưu Hùng rồi, nói là bia mộ tổ tiên của anh ta bị nứt, sau đó anh ta mời phong thủy sư đến xem xét, rồi cầu hôn vị phong thủy sư đó!"
"Tôi còn từng xem một video khác, ngay cả hội trưởng Từ cũng gọi Kiều Mặc Vũ là ‘môn chủ’. Lưu Hùng giỏi ghê, hóa ra tất cả những màn dọn đường trước đó đều là để giúp vị hôn thê của mình debut, để một loạt đại sư Hồng Kông đến nâng tầm cho cô ấy!"
"Đỉnh quá! Trước thì đánh tiếng ở Hồng Kông, giờ lại mượn chương trình này để ra mắt chính thức. Tưởng người trong nước cũng dễ bị lừa như đám ở Hồng Kông chắc?"
Bình luận tăng vọt với tốc độ 99 tin mỗi giây, giữa đám hỗn loạn đó nổi lên một tài khoản spam dữ dội, nhảy nhót không ngừng.
"Kiều Môn Tiểu Giang": "Mấy người nói xàm cái gì vậy! Kiều Mặc Vũ không phải là vị hôn thê của Lưu Hùng!"
"Nói linh tinh! Xàm xí! Kiều Mặc Vũ là môn chủ của Phong Môn, biết Phong Môn là gì không? Trong bát đại môn phái giang hồ, Phong Môn chính là môn chuyên nghiên cứu địa lý sông núi thiên hạ, tất cả thầy phong thủy đều xuất thân từ Phong Môn!"
"Lầu trên là thuỷ quân của Lưu Hùng đấy à? Bịa chuyện như thật ấy nhỉ!"
"Kiều Môn Tiểu Giang": "Cút! Anh mới là thuỷ quân của Lưu Hùng! Kiều Mặc Vũ chẳng có tí liên quan nào với Lưu Hùng hết!!!"
Trần Trinh đã ngồi xuống chỗ, chị Bạch liếc tôi với ánh mắt nghi hoặc. Đợi đến khi phần tự giới thiệu kết thúc, cô ta lôi điện thoại ra đọc bình luận, rồi bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt cô ta nhìn tôi càng thêm khinh thường.
"Tiếp theo là phần chia nhóm. Sáu người sẽ chia cặp, chơi oẳn tù tì, ai thắng sẽ được chọn trước."
Cặp đầu tiên là chị Bạch và Triệu Tư Tư. Chị Bạch thắng, lập tức bước đến bên Trần Trinh.
"Tôi chọn Trần Đại sư."
Triệu Tư Tư vui vẻ nhào tới ôm chặt lấy cánh tay tôi: "Tôi chọn Kiều Mặc Vũ."
Hai người lén liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng chửi đối phương một câu "ngu ngốc."
Chia nhóm xong, Trần Trinh tỏ vẻ không hài lòng.
"Ủa, sao không ai cho tôi chọn? Tôi cũng muốn chọn Kiều đại sư!"
MC cười gượng: "Haha, Trần Đại sư thật hài hước. Việc chia nhóm đã hoàn tất, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên."
MC lấy ra một bức ảnh, giơ lên trước ống kính.
"Đây là một loại nấm hiếm gặp trên núi Ai Lao, gọi là ‘Cửu Yêu Cô’."
"Nghe nói khi tìm thấy *thê thỉ* của các nhân viên địa chất mất tích trước đây, xung quanh họ mọc đầy nấm này. Nhiệm vụ tiếp theo của hai nhóm là tìm ra Cửu Yêu Cô và mang về địa điểm tập trung. Nhóm nào tìm được trước sẽ là người chiến thắng trong ngày hôm nay!"
Ngay khi MC ra hiệu lệnh, nhóm bên kia lập tức kéo Trần Trinh chạy đi. Nhóm tôi có ba ngôi sao, ngoài Triệu Tư Tư còn có một nam một nữ.
Nam là Lâm Tân, cao 1m86, lông mày rậm, mắt sáng, hiện là một tiểu sinh nổi tiếng hạng A.
Nữ là Chu Tuyết, gương mặt lạnh lùng, được mệnh danh là "nữ hoàng phim cổ trang", nổi tiếng không kém gì Triệu Tư Tư, nhưng phong cách lại hoàn toàn đối lập.
"Đi thôi, đừng chậm chạp nữa."
Chu Tuyết khoác balo vải, sốt ruột thúc giục.
Tôi gật đầu, đeo balo lên, quay lại gọi Giang Hạo Ngôn. Không hiểu sao cậu ta cứ ngồi xổm bên đường, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt méo xệch như đang bị ai đó chọc tức.
"Tiểu Giang, nhanh chân lên nào."
Hiện tại, Giang Hạo Ngôn đang đóng vai trợ lý quay phim cho nhóm tôi, một sinh viên đại học vừa học vừa làm. Chu Tuyết đối với cậu ta khá khách sáo.
"Không đùa được đâu, trợ lý này trông đẹp trai quá, không thua kém gì Lâm Tân!"
"Thật đó! Nhóm này toàn trai xinh gái đẹp, lượng người xem live cao hơn nhóm bên kia nhiều luôn!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Bình luận trên livestream liên tục cập nhật. Đột nhiên, tốc độ comment tăng vọt.
"Trời má ơi! Mau qua bên kia xem! Trần Đại sư bắt đầu bày trận rồi!"
"Ôi mẹ ơi! Huyền diệu quá, mọi người qua xem ngay đi!"
Nhóm của Trần Trinh ngoài chị Bạch còn có hai nam nghệ sĩ. Một người là Vương Cường, diễn viên hài hơn 30 tuổi, nổi tiếng với nhiều bộ phim hài. Người còn lại là Chu Chu, một ca sĩ thần tượng bước ra từ show tuyển chọn.
Vương Cường có tính hiếu thắng cực cao, vừa nghe lệnh từ đạo diễn liền vác balo chạy vèo vèo, kéo theo chị Bạch đuổi theo sau.
Ca sĩ Chu Chu cũng kéo Trần Trinh chạy theo, người trẻ tuổi, quả không hổ danh là ca sĩ, dung tích phổi thật sự đáng nể. Trần Trinh bị hắn kéo đến mức suýt bay lên trời, ai không biết còn tưởng hắn đang thả diều.
Cả nhóm nhanh chóng lao vào rừng, tốc độ bỏ xa chúng tôi.
Nhưng ngay khi bước vào rừng, họ lập tức cảm thấy sự quái dị của núi Ai Lao.
Sương trắng bao phủ dưới chân núi, doanh trại phía ngoài vẫn còn trong tầm mắt, nhưng lại mờ ảo đến mức không nhìn rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-20-ai-lao-u-linh-co-2.html.]
Cả nhóm vô thức dừng bước, đồng loạt quay sang nhìn Trần Trinh.
"Trần Đại sư, đi hướng nào đây?"
Trần Trinh thở hổn hển, chống tay lên thân cây, lôi từ trong túi ra một cái la bàn, dí sát mắt nhìn.
Lồng n.g.ự.c ông truyền đến cảm giác đau nhói, trước mắt tối sầm, mẹ nó, thằng nhóc này gắn mô tơ vào chân đấy à.
Trần Trinh trợn mắt, mất kiên nhẫn nhìn la bàn, bèn áp dụng chiêu "giả thần giả thánh" mà học được từ tôi, rồi tùy tiện chỉ một hướng.
"Nấm thuộc hành Ất Mộc, tọa tại Tốn cung, phương vị số hai hướng Đông. Đi bên đó."
Hướng mà ông ta chỉ về là một bụi cây rậm rạp, thậm chí không có đường đi.
Mọi người nhìn nhau, mặt đầy bối rối. Chị Bạch nể mặt Trần Trinh, đành vác balo tiến lên vài bước.
"Tôi tin Trần Đại sư."
Chị Bạch giơ gậy leo núi, vạch bụi cây, bỗng tròn mắt kinh ngạc, kêu lên: "Trời ơi, mọi người mau lại đây xem!"
Máy quay lập tức chạy đến bên cạnh, ống kính lia theo ánh mắt của chị Bạch. Trên màn hình hiện lên một con đường nhỏ, hai bên mọc chi chít Cửu Yêu Cô.
"Ôi trời ơi, Trần Đại sư đỉnh thật, dùng la bàn tìm nấm luôn kìa! Tôi xếp ghế ngồi xem ông ấy livestream hái nấm luôn!"
"Vãi! Cái này là dàn dựng của chương trình chứ gì nữa!"
"Lố quá, nếu la bàn giỏi vậy, sao không đi giúp cảnh sát tìm trẻ em mất tích đi?"
"Ý kiến hay đó! Tôi nghĩ cảnh sát có thể mời Trần Đại sư hợp tác."
"Hợp tác cái gì, nghĩ đi cho nó kỹ, cái này là chương trình dàn dựng. Nhìn bọn họ diễn mà coi, giống thật phết!"
Bình luận trên livestream bùng nổ, đạo diễn ngồi sau ống kính cười tít mắt.
Nhưng phó đạo diễn lại cau mày khó hiểu. Ban tổ chức đã lên kịch bản rất kỹ. Cửu Yêu Cô là loại nấm cực kỳ hiếm, chỉ mọc trên độ cao hơn 200 mét so với mực nước biển. Nếu chỗ nào cũng có, thì nhiệm vụ này chẳng còn gì thú vị nữa.
Phó đạo diễn vẫy tay gọi hướng dẫn viên địa phương, chỉ vào màn hình:
"Lúc đầu chẳng phải đã lùng soát chân núi rồi sao? Bảo là không có nấm mà? Sao giờ bỗng dưng cả con đường đều mọc đầy thế này?"
Hướng dẫn viên gãi đầu, bối rối: "Lạ ghê, sao lại có Cửu Yêu Cô ở đây chứ?"
Phó đạo diễn giận dữ lườm hắn, nhưng cũng chẳng có cách nào. Chương trình mới khai máy, không thể kết thúc sớm như vậy được. Ông ta cầm bộ đàm, thông báo với hai nhóm: "Xin lỗi mọi người, có một chút thay đổi. Để nâng cao độ khó, chúng tôi quyết định nâng cấp nhiệm vụ. Loại nấm cần tìm phải có chiều cao trên 20 cm mới được tính!"
Chị Bạch tức giận ném thẳng bộ đàm xuống đất.
"Đây chẳng phải là chơi gian lận sao? 20 cm lớn hơn cả bàn tay rồi, loại nấm nhỏ này làm sao mọc to thế được?"
Vương Cường an ủi: "Không sao đâu chị Bạch, cứ đi theo con đường này vào sâu hơn, chắc chắn sẽ tìm được nấm lớn. Có Trần Đại sư ở đây, lát nữa nhờ ông ấy dùng la bàn chỉ đường tiếp. Trận này, chúng ta thắng chắc!"
Mọi người đều bật cười, vẻ mặt đầy tự tin. Nhưng nhóm của chúng tôi thì không được thoải mái như vậy.
Chúng tôi còn chưa kịp rời khỏi doanh trại thì bên kia đã tìm thấy Cửu Yêu Cô. Lâm Tân mở điện thoại xem bình luận trên livestream, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Bọn họ tìm thấy cả một con đường đầy nấm rồi. Mau đuổi theo đi, đừng chậm chạp nữa!"
Cả nhóm lập tức tăng tốc, đuổi theo hướng mà nhóm Trần Trinh đã rời đi. Bước vào rừng, tán cây rậm rạp che kín cả bầu trời, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành những tia sáng lốm đốm. Ở trong môi trường như thế này, con người rất dễ mất phương hướng.
"Này Kiều Mặc Vũ, cô dùng la bàn xem thử bọn họ đi hướng nào đi."
Mọi người đều mong chờ nhìn tôi. Tôi gật đầu, lấy la bàn ra nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy kim la bàn quay loạn xạ không theo quy luật nào, rõ ràng là do từ trường nơi này bị nhiễu loạn, làm ảnh hưởng đến kim chỉ.
Tôi khẽ ho một tiếng, cất la bàn đi.
"Không cần dùng la bàn, tôi có cách hay hơn."
Nói xong, tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngửa cổ hét lớn: "Trần Trinh..inh..inh.inh… Các ông ở đâu——"
Mọi người: …
Bình luận trên livestream: "Hahahahaha, cô ta đến để tấu hài à? Cười c.h.ế.t tôi rồi!"
"Còn gọi là đại sư? Đến la bàn cũng không biết xem, mất mặt quá trời!"
"Lưu Hùng rốt cuộc nhìn trúng cô ta ở điểm nào vậy?"
Không lâu sau, từ phía tây nam vọng lại tiếng trả lời của Trần Trinh: "Môn chủ——tôi ở đây——"
Tôi gật đầu: "Bên đó, đi thôi."