Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 18: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:53:57
Lượt xem: 10
Tôi dụi mắt, quay sang hỏi Giang Hạo Ngôn: "Cậu có thấy anh ta chui vào đây không?"
Giang Hạo Ngôn gật đầu, bước tới cùng tôi thò đầu vào chum nước quan sát. Hai cái đầu kề sát nhau, ánh trăng lặng lẽ đổ xuống, phản chiếu lên thành chum một cách mờ ảo.
Chỉ đến khi nhìn kỹ, chúng tôi mới phát hiện: Đáy chum trống rỗng! Nó giống như miệng giếng, phía dưới đen kịt, không biết sâu bao nhiêu.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đưa mắt nhìn nhau.
"Xuống xem thử."
Tôi chống một tay vào thành chum, chuẩn bị nhảy xuống, nhưng Giang Hạo Ngôn bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Cậu ta nhìn tôi đầy nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm, sóng mũi cao phản chiếu ánh trăng, toát lên một nét lạnh lùng khó tả.
Chậc chậc, cái tên ngốc này, lúc không nói gì trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.
"Nguy hiểm, để tôi xuống trước."
Giang Hạo Ngôn chống một tay xuống, động tác gọn gàng nhảy xuống miệng hang.
Hừ, quả nhiên tôi đoán đúng tâm tư của cậu ta.
Có biết nịnh hót thì sao? Tư chất của tôi ở đây, cậu định sẵn là không thể làm đồ đệ của tôi rồi.
Tôi tiếc nuối lắc đầu, rồi cũng nhảy theo xuống.
Chỉ một lát sau, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Giang Hạo Ngôn dang rộng tay đỡ lấy tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, miệng hang không quá sâu, chỉ khoảng hai mét rưỡi, còn thấp hơn một căn phòng bình thường. Tôi chớp chớp mắt, xung quanh tối om, giơ tay lên cũng chẳng thấy ngón. Tôi cất tiếng gọi hai lần nhưng không nghe thấy tiếng của Lưu Hùng.
Chỉ có tiếng gọi của tôi, vang vọng khắp không gian dưới lòng đất, dội lại thành những âm thanh kéo dài.
"Lưu Hùng—— Hùng—— Hùng——"
Nghe như tiếng ma nữ, khiến người ta lạnh sống lưng.
Ở sâu trong địa đạo, cuối tầm mắt của Lưu Hùng xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt. Anh ta đang lần tay vịn vào vách tường, chậm rãi đi về phía ánh sáng đó, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi khe khẽ bên tai.
"Lưu Hùng—— Hùng—— ùng…ùng..."
Giọng nói rời rạc, tựa như tiếng mèo kêu, lại như tiếng ác quỷ gọi hồn.
Lưu Hùng hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, cố gắng bịt chặt miệng để không bật khóc. Anh ta từng nghe qua truyền thuyết này: nếu có ác quỷ gọi tên, mà mình trả lời, hồn phách sẽ bị nó câu đi mất.
Hai chân anh ta mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, cho đến khi giọng nói ấy biến mất mới run rẩy bám vào vách tường, từng bước chậm rãi đi tiếp về phía trước.
Tôi và Giang Hạo Ngôn đứng dưới đáy giếng một lúc, chờ mắt quen dần với bóng tối. Lúc này, tôi mới phát hiện có một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt lóe lên từ một hướng nào đó.
"Chúng ta qua đó xem thử."
Tôi và Giang Hạo Ngôn nắm tay nhau, đi về phía ánh sáng. Càng đi, tôi càng cảm thấy kinh ngạc. Địa đạo này vô cùng rộng rãi, các lối đi đan xen như mạng nhện, có nhiều ngã rẽ. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy ánh trăng le lói qua khe hở của những tấm gỗ trên đầu, có vẻ như mỗi cái chum nước trong làng đều là một lối xuống địa đạo.
Không biết họ Đồng đã mất bao nhiêu thời gian để xây dựng nên công trình ngầm này. Chúng tôi đi hơn mười phút, cuối cùng, ánh sáng dần tràn vào tầm mắt.
Trước mặt chúng tôi, là một ngôi chùa Phật tinh xảo.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Chùa có kết cấu hình tròn, chính giữa là một pho tượng Phật khổng lồ. Trên bức tường xung quanh, có những hốc nhỏ hình vuông, mỗi hốc rộng khoảng bốn mươi centimet, bên trong đều đặt một bức tượng nhỏ. Trước mỗi tượng đều có một ngọn nến cháy sáng, khiến cả căn phòng rực lên ánh đèn huyền bí.
Lưu Hùng đang đứng trước pho tượng Phật lớn, quay lưng về phía chúng tôi, ngửa đầu nhìn lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiến lên gọi anh ta.
"Lưu Hùng—"
Lưu Hùng giật nảy mình, nhảy dựng lên tại chỗ. Thấy là chúng tôi, anh ta lùi lại vài bước, rồi ngã phịch xuống đất, mặt tái xanh như tờ giấy.
"Kiều đại sư, cô… cô nhìn bức tượng này xem!"
Tôi ngước đầu, vừa nhìn một cái, lập tức sửng sốt.
Trước mắt là một pho tượng Phật, đầu mèo mặt người, hai tai nhọn hoắt, lông trên mặt rậm rạp, đôi mắt vàng kim sắc lạnh, vẻ mặt dữ tợn, hình dáng cực kỳ quái dị.
Giang Hạo Ngôn hít sâu một hơi, căng thẳng bước đến bên cạnh tôi.
"Đây là cái gì vậy?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh những bức tượng nhỏ bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu ra.
Thứ được thờ phụng ở đây chính là Mao Quỷ Thần.
Ở khu vực Tần An, Cam Túc, có một số người dân trong thôn lén lút thờ phụng Mao Quỷ Thần. "Mao" nghĩa là nhỏ bé, không đáng kể, "Quỷ" biểu thị sự quỷ dị, tà ma, còn "Thần" đại diện cho sức mạnh pháp lực to lớn.
Mao Quỷ Thần khác hẳn với các vị thần khác, năng lực lớn nhất của nó chính là trộm vận.
Những gia đình thờ phụng Mao Quỷ Thần, lương thực trong kho thường vô cớ tăng lên, trong nhà cũng hay xuất hiện những món đồ không biết từ đâu ra. Người ta đồn rằng Mao Quỷ Thần không chỉ có thể trộm vật phẩm từ nhà khác mà còn có thể đánh cắp vận khí. Nếu đắc tội với những nhà thờ phụng Mao Quỷ Thần, gia cảnh sẽ ngày càng sa sút.
Trước bức tượng Mao Quỷ Thần này, có một lư hương khổng lồ. Tôi đưa tay thò vào trong quờ một cái, cảm giác dính nhớp, đặc quánh, toàn là huyết ô uế tích tụ từ bao năm nay.
Tôi thở dài.
"Tên Đồng Phúc Sinh này thật sự quá tàn độc. Hắn dùng m.á.u người để cúng tế Mao Quỷ Thần, đánh cắp vận khí của người khác. Lần này lừa các anh đến làng, chắc hẳn cũng để lấy m.á.u của các anh, nhưng chưa chắc đã muốn lấy mạng. Dù sao vẫn phải giữ lại để kiếm tiền cho hắn."
Trước đây, hắn dựa vào người cha lão quỷ mà phát đạt suốt bao năm. Giờ phần mộ bị phá, hắn lập tức nghĩ ra cách mới, muốn mượn vận khí của Lưu Hùng và những người khác. Đúng là gian xảo và vô liêm sỉ đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-18-tim-kiem-co-hoi-duong-6.html.]
Lưu Hùng nghe xong, tức đến mức chửi ầm lên, định đạp đổ lư hương. Tôi vội ngăn anh ta lại. Mao Quỷ Thần là loài nhỏ nhen nhất, tuyệt đối không thể đắc tội!
"Chờ tôi ra ngoài xem tôi xử lý hắn thế nào!"
Lưu Hùng nghiến răng nghiến lợi, giận đến run cả người. Chúng tôi ở dưới địa đạo một lúc, sau đó bắt đầu tìm đường thoát ra ngoài.
Mỗi người chúng tôi cầm một cây nến từ trước vách tường, men theo đường hầm mà đi ra ngoài. Cảm giác như địa đạo này không có điểm cuối, càng đi càng dài. Cuối cùng, ngay trước khi tất cả mất kiên nhẫn, phía trước xuất hiện ánh sáng.
Chúng tôi lần lượt chui ra khỏi miệng hang, ngạc nhiên phát hiện rằng mình đang ở trên một ngọn đồi nhỏ bên ngoài ngôi làng.
Mọi người ngồi phịch xuống đất, hít thở từng ngụm không khí trong lành, mát lạnh.
"Còn Trần Trinh thì sao? Phải tìm cách quay lại cứu bọn họ."
Lưu Hùng lắc đầu, ánh mắt lóe lên vẻ quyết liệt.
"Đêm nay cương thi vẫn còn trong làng, bọn chúng tự lo thân còn chưa xong, sẽ không làm gì Trần đại sư đâu. Chúng ta phải tranh thủ trước khi trời sáng, ra ngoài báo cảnh sát."
Lưu Hùng nói có lý, trong làng còn có Đạt ca và đám áo đen, chúng tôi quay lại cũng chẳng phải đối thủ.
Ngay lúc đó, ba người chúng tôi chỉ có thể dìu nhau xuống núi. Sau trận ác chiến này, điện thoại của mọi người đều thất lạc chẳng biết ở đâu. Tôi chợt nhớ đến chiếc Xiaomi mới mua của mình, lòng đau như cắt.
"Ông chủ Lưu, tôi mất điện thoại rồi, là cái iPhone 16 Pro max, bản 512GB. Cái này tính là tổn thất lao động đúng không? Anh phải mua lại cái khác cho tôi."
Lưu Hùng bật cười: "Chuyện nhỏ, Kiều Đại sư vất vả rồi, chuyến này tôi cho cô năm trăm..."
Tôi phẩy tay, đùa à, anh có cho tôi mười triệu tôi cũng không nỡ mua điện thoại đâu, dù sao cũng phải quyên góp hết mà.
"Tiền thì thôi, bồi thường cho tôi cái điện thoại là được."
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng chúng tôi cũng xuống được núi. Phía trước không xa, có vẻ như xuất hiện một ngôi làng nhỏ.
Chúng tôi đi vào làng, gõ cửa một hộ gia đình. Người ra mở cửa là một cô gái nhỏ, cô ngơ ngác nhìn chúng tôi lấm lem đầy bụi bẩn, bỗng nhiên kích động chạy tới đỡ lấy Giang Hạo Ngôn.
"A, sao lại là anh?!"
Thì ra cô ấy chính là Ngô Đoá, cô sinh viên mỹ thuật mà chúng tôi đã gặp ở sân bay lần trước.
Chúng tôi kể lại chuyện mình bị bắt cóc, mượn điện thoại của Ngô Đoá gọi cảnh sát. Lưu Hùng cũng gọi cho vệ sĩ của mình và vài người bạn doanh nhân ở Hồ Nam.
Hơn một tiếng sau, những chiếc xe hơi xuất hiện trước cửa.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Một tỷ phú Hong Kong bị bắt cóc tại đại lục, đây tuyệt đối không phải là một vụ án nhỏ. Cảnh sát địa phương huy động lượng lớn nhân lực, bao vây toàn bộ ngôi làng.
Trần Trinh cùng mọi người vẫn an toàn trong căn nhà gạch đỏ, phần lớn dân làng vẫn còn đó, nhưng ông chủ Hầu và đám áo đen thì đã biến mất không dấu vết.
Lưu Hùng dẫn theo vệ sĩ quay lại đường hầm dưới lòng đất, phát hiện ngay cả bức tượng Mao Quỷ Thần cũng không còn nữa. Anh ta tức giận đến mức đập nát toàn bộ miếu thờ dưới lòng đất.
Cảnh sát đưa mấy ông bà già trong làng về thẩm vấn, nhưng họ chỉ nói rằng mình không hề tham gia vụ bắt cóc, chỉ là nhận tiền của ông chủ Hầu để mang cơm cho người trong nhà gạch đỏ.
Không có bằng chứng khác, tuổi tác bọn họ cũng đã cao, cuối cùng chỉ có thể thả ra một cách qua loa.
Tôi vẫn không yên tâm về đám cương thi kia, buổi tối đặc biệt bày trận pháp để dẫn dụ chúng đến. Quả nhiên, cả bốn con cương thi đều xuất hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng Trần Trinh, hội trưởng Từ và những người khác phối hợp bắt giữ tất cả.
"Tên Đồng Phúc Sinh này đúng là cầm thú! Lòng dạ độc ác như vậy, mẹ kiếp, tôi bị hắn hút bao nhiêu m.á.u dưới lòng đất, cũng không biết có bị đem ra sử dụng hay không nữa."
Sau khi thu phục cương thi, nhóm người lớn tuổi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, rồi bắt đầu bàn tán về quá khứ của Đồng Phúc Sinh.
"Hắn là người Tương Tây, sao lại thờ tà thần của vùng Tây Bắc chứ? Mà phải nói, thằng cha này cũng có chút bản lĩnh đấy, hiểu biết còn nhiều hơn cả chúng ta."
"Hình như vợ hắn là người Tây Bắc."
"Nói linh tinh gì đấy? Vợ hắn là người Vân Nam mà!"
Mọi người bàn tán một lúc lâu, nhưng cũng chẳng ra được manh mối gì. Sau những ngày vừa qua, ai nấy đều mệt mỏi, đói khát, đành phải xuống núi nghỉ ngơi trước.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tôi dẫn theo mọi người quay lại ngọn núi, tìm kiếm Hồi Dương Thảo từng ngọn đồi một.
Công sức không phụ lòng người, sau nửa tháng, chúng tôi rốt cuộc đã tìm được Hồi Dương Thảo. Tôi phơi khô thảo dược, phối hợp với các vị thuốc khác sắc nước, cho Lưu Hùng và những người bị trúng thi độc ngâm mình mỗi ngày trong bảy ngày liên tiếp, rốt cuộc cũng loại bỏ hoàn toàn thi độc.
Lưu Hùng cảm kích đến mức rơi nước mắt, đưa tôi hai trăm vạn làm thù lao, lại còn đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.
"Kiều Đại sư, đây là điện thoại iPhone mới nhất, kèm theo SIM mới, số đuôi ngũ quý 6, tôi còn nạp sẵn mười vạn tiền điện thoại cho cô nữa."
"A, thế này sao mà ngại quá?"
Tôi sung sướng nhận lấy điện thoại, không hổ danh là tỷ phú, càng ngày càng biết điều rồi! Vậy là mấy chục năm tới tôi cũng chẳng cần phải nạp tiền điện thoại nữa, tiết kiệm được cả đống tiền!
Sau khi Lưu Hùng rời đi, tôi nằm trên giường khách sạn, lật qua lật lại nghiên cứu điện thoại mới. Giang Hạo Ngôn bưng một bát trái cây đi vào.
"Kiều Mặc Vũ, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, chúng ta phải về thôi. Về nhà trước rồi ghé qua nhà tôi một chuyến, mẹ tôi mời cậu đến ăn cơm."
Tôi ừ một tiếng, tiếp tục nghịch điện thoại.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bỗng reo lên. Tôi nghe máy, chợt sững người, đây không phải là số mới mà Lưu Hùng vừa lắp cho tôi sao? Ai lại gọi vào số này được chứ?
Tôi bật loa ngoài, trong điện thoại truyền đến một tràng cười khàn khàn, trầm thấp.
"Khặc khặc khặc—— Kiều môn chủ, tôi đợi cô ở núi Ai Lao, không gặp không về."
Điện thoại rơi xuống giường, phát ra tiếng "tút tút——" báo bận.
Tôi quay đầu, đối diện ánh mắt của Giang Hạo Ngôn.
Núi Ai Lao?
Đó là nơi nào?