Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 17: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:53:55
Lượt xem: 12

Cả hai chúng tôi phản ứng cực nhanh. Nhưng Đạt ca không phải người thường, hắn cực kỳ nhanh nhẹn, bị đẩy lùi một chút rồi lập tức đứng vững, tung một cú đá mạnh vào n.g.ự.c chúng tôi!

Cả hai chúng tôi bị đá văng ra, ngã sõng soài xuống đất. Đạt ca tiến tới, đặt một chân lên lưng tôi, đè chặt xuống.

"Chạy đi, chạy tiếp đi!"

Mẹ kiếp, đúng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, sức mạnh và tốc độ đều hơn hẳn bọn tôi.

Tôi cúi đầu, vừa hay nhìn thấy một cục bùn nhão, vừa rơi xuống từ người cương thi. Tôi nhặt lên, ném thẳng vào mặt Đạt ca, đồng thời hét to:

"Độc phấn ăn mòn xương!"

Đạt ca hét lên thảm thiết, ôm mặt lăn lộn.

Tôi túm lấy Giang Hạo Ngôn, kéo cậu ta bỏ chạy!

Ánh trăng rọi xuống con đường làng. Cả ngôi làng lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo, những căn nhà lụp xụp hiện rõ từng đường nét. Chúng tôi chạy thục mạng, nhưng vừa chạy được một đoạn, đụng phải một nhóm người từ phía trước. Cả hai bên đều giật mình khựng lại, hô lên đầy kinh hãi.

Lão Hầu: "Cương thi! Cương thi—Ơ? Là cô à? Mẹ kiếp, bắt lấy chúng!"

Tôi giơ tay tát một cái vào mặt lão Hầu!

"Bắt cái con mẹ ông! Có hai cương thi đang đuổi theo tôi, chạy mau!"

Vừa nói, tôi đẩy mạnh ông ta, vượt qua bọn họ, tiếp tục bỏ chạy. Lão Hầu ngớ người một giây, sau đó cũng vội vàng co giò chạy theo.Tôi và Giang Hạo Ngôn đều còn trẻ, sức khỏe tốt, chỉ chạy hai vòng là cắt đuôi được bọn chúng.

Cả hai chui vào một con hẻm nhỏ, đứng dựa vào tường thở hổn hển. Tôi vừa định nói gì đó, bỗng nhận ra ở đầu hẻm có một bóng người đang đứng, mái tóc rối tung, toàn thân bốc mùi tanh tưởi.

"Là một con cương thi."

Tôi hít sâu một hơi, đè chặt vai Giang Hạo Ngôn, ra hiệu đứng im.

Con cương thi này rất cao, gần bằng Giang Hạo Ngôn, nhìn có vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi. Mắt nó lồi ra, di chuyển chậm chạp, từ từ đi ngang qua chúng tôi. Khi đi ngang qua Giang Hạo Ngôn, nó bỗng dừng lại.

Giang Hạo Ngôn nín thở, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Con cương thi từ từ cúi xuống, đưa mặt tiến sát về phía chúng tôi. Làn da xanh tím, mái tóc bết bùn đất, bầy giòi và rết lúc nhúc bò trên đầu nó, chậm rãi trườn xuống gương mặt. Một con rết to tướng bò dọc theo má, sắp rơi xuống người Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn run bần bật, sắp khóc đến nơi.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Hạo Ngôn, vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay cậu, ra hiệu không sao đâu.

Nhưng khi vỗ thêm vài lần, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Dưới đầu ngón tay, tôi cảm nhận được một thứ gì đó ấm nóng, nhớp nháp.

Tôi cúi đầu nhìn xuống. Trên cánh tay của Giang Hạo Ngôn, có một vết cắt rất sâu. Máu chảy dọc theo cổ tay, nhuộm đỏ mu bàn tay tôi.

Chắc là lúc giao đấu với Đạt ca, cậu ta đã vô ý bị hắn cào trúng.

Chết tiệt! Xong rồi!

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cương thi nhe nanh nhọn hoắt, há miệng lao thẳng đến cổ Giang Hạo Ngôn. Tôi nhét ngay Tầm Long Xích vào mồm cương thi, rồi túm chặt lấy Giang Hạo Ngôn.

"Chạy mau!"

Lá bùa trước n.g.ự.c vốn để che giấu dương khí của cậu ta, nhưng giờ m.á.u chảy ra ngoài, khí tức giấu làm sao được nữa.

Chúng tôi cắm đầu bỏ chạy, vừa lao tới khúc quanh trong hẻm, bất ngờ có mấy người từ góc tối nhảy ra. Tôi nhìn kỹ, là ông chủ Hầu!

Tôi vẫy tay loạn xạ, hét lớn: "Có cương thi đuổi theo tôi! Mau tránh ra, chạy đi!"

Ông chủ Hầu hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt: "Tôi không mắc lừa cô nữa đâu! Tôi không tin, tôi không tin—Á——!"

Ông ta bị cương thi vả một cái. Tôi kéo Giang Hạo Ngôn rẽ ngay sang lối khác, cương thi lập tức đổi mục tiêu, đuổi theo đám người của ông chủ Hầu.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trong ngôi làng yên tĩnh, phía trước là cương thi, phía sau có ông chủ Hầu, còn chưa kể lĩnh đánh thuê Đạt ca. Chúng tôi thực sự chạy không nổi nữa. Đúng lúc đó, tôi thấy một cái chum nước lớn trước cửa nhà dân. Một ý tưởng lóe lên, tôi nhanh chóng mở nắp, kéo Giang Hạo Ngôn nhảy vào trong trốn.

Hai chúng tôi co người lại, khẽ đậy nắp lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau cả chặng đường chạy trốn, giờ mới có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tôi không thể ngờ rằng, Đạt ca lại cùng một phe với ông chủ Hầu. Hắn rõ ràng đã chuẩn bị sẵn từ trước, sớm có mặt trong làng. Hắn luôn xông lên ăn bánh bao đầu tiên, trông như ma đói đầu thai, làm chúng tôi tưởng rằng bánh bao không có vấn đề gì.

Vậy nên, chuyện hắn nói rằng không thể ra khỏi làng, có lẽ cũng là giả, chỉ để đánh tan ý nghĩ bỏ trốn của chúng tôi.

Nhưng điều tôi chưa rõ là: Đạt ca bị mua chuộc sau này, hay ngay từ đầu đã có mục đích riêng, luôn ẩn nấp bên cạnh Lưu Hùng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-17-tim-kiem-co-hoi-duong-5.html.]

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có một bàn tay vô hình, như một mạng lưới khổng lồ, đã giăng sẵn chờ chúng tôi tự chui đầu vào bẫy.

Tôi chìm vào suy nghĩ, bỗng cảm giác eo mình bị siết chặt. Giang Hạo Ngôn ôm lấy tôi, ghé sát tai thì thầm: "Bên ngoài có người."

Tôi dỏng tai lắng nghe, quả nhiên, qua lớp sành, tôi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Bước chân nhẹ nhàng, như thể cố ý đè thấp tiếng động, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi… rồi dừng lại ngay trước chum nước.

Tim tôi thắt lại, có cảm giác như đang rút thẻ đoán vận mệnh.

Quẻ thượng: ông chủ Hầu, Quẻ trung: Cương thi, quẻ hạ: Đạt ca.

Chết thì c.h.ế.t thôi.

Tôi siết tay Giang Hạo Ngôn, rồi đột ngột bật dậy, hất tung nắp chum nước. Người bên ngoài cúi đầu nhìn xuống đúng lúc, bị nắp chum đập thẳng vào mặt, ôm mũi hét lên đau đớn.

Tôi và Giang Hạo Ngôn nhảy ra, cắm đầu chạy trối chết. Chạy được vài bước, phát hiện người kia không đuổi theo, vẫn ôm mũi ngồi thụp xuống đất rên rỉ. Tiếng rên này nghe có chút quen tai.

Tôi ghé lại nhìn kỹ: "Lưu Hùng?"

Lưu Hùng đờ ra, ngước đầu lên đầy khó tin, rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Cứu tinh của tôi—Kiều đại sư! Tôi sợ c.h.ế.t mất thôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Lưu Hùng thực sự quá thảm. Anh ta bị mấy ông già khiêng về làng, đến tối thì tỉnh lại.

Trong phòng chẳng có ai, cũng chẳng ai đoái hoài đến anh ta. Anh ta mơ màng bò dậy, vừa ra ngoài đã thấy một ông lão đứng ở đầu hẻm, ngửa mặt nhìn lên trời ngắm trăng.

Lưu Hùng lững thững bước lại gần, cất giọng hỏi:

"Này, tôi muốn ăn tối. Dù bị bắt cóc cũng phải cho người ta ăn chứ?"

Anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên người lão già, lão ta chậm rãi quay đầu lại, tóc tai bù xù, mặt mày xanh xám, răng nanh nhô ra, trông chẳng khác gì người cha ruột từng cắn anh ta lần trước.

"MẸ NÓ! CƯƠNG THI!!!"

Lưu Hùng hoảng hồn, cắm đầu chạy như điên. Cương thi đuổi theo anh ta, nhưng ngay lúc đó, trong con hẻm bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân khác. Cương thi bị âm thanh thu hút, quay đầu đuổi sang hướng khác.

Lưu Hùng nhân cơ hội trốn vào một cái chum nước. Nhưng chỉ một lát sau, nắp chum bị nhấc lên, ông chủ Hầu tóm cổ kéo anh ta ra, quát lớn:

"Cút ra ngoài!"

Trước mặt có mấy người, Lưu Hùng không dám hó hé câu nào, chạy thẳng một mạch. Sau đó, anh ta liên tục mở nắp mấy cái chum nước, phát hiện…Chum nào cũng có người trốn bên trong.

"Rốt cuộc có bao nhiêu cương thi vậy?!"

Anh ta hoang mang tột độ, lắp bắp hỏi.

Tôi thở dài, giọng trầm xuống: "Khó nói lắm… Cương thi thì tôi còn đối phó được, nhưng con người mới là thứ đáng sợ nhất."

Tôi kể lại chuyện của Đạt ca, Lưu Hùng nghe xong mắt trừng lớn, kinh ngạc đến đơ người. Hắn nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên vỗ đùi đánh “bốp”.

"Là hắn!"

"Tôi nhớ ra rồi! Lúc trốn cương thi, tôi chạy vào một ngôi từ đường. Bài vị trên bàn thờ đều mang họ Đồng, đây chính là quê của Đồng Phúc Sinh! Đạt ca trước đây từng làm vệ sĩ cho Đồng Phúc Sinh mấy năm, chắc chắn là hắn đứng sau mọi chuyện!"

Đồng Phúc Sinh? Chính là kẻ nuôi Âm Thi đó sao?

Tâm địa của tên này thật độc ác! Hắn bán nghĩa trang cho Lưu Hùng, nhưng sau đó lại âm thầm chôn xác cha mình vào trong đó, để nuôi thành Âm Thi giúp mình phát tài. Đồng thời, hắn còn cố tình khiến cha của Lưu Hùng biến thành cương thi, sau đó g.i.ế.c Lưu Hùng để báo thù vụ mất nghĩa trang. Hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Lưu Hùng nói, bây giờ Đồng Phúc Sinh đã là một đại gia Singapore, còn đám đàn ông mặc đồ đen mà chúng tôi thấy trước đó chính là vệ sĩ của hắn.

"Hắn là kẻ nặng tình cố hương. Trước kia ở Hong Kong, đã có rất nhiều đồng hương theo làm việc cho hắn. Tôi đoán cả ngôi làng này đều do hắn nuôi sống, thanh niên theo hắn làm việc, còn phụ huynh ở nhà cũng coi hắn như vua."

"Hắn đưa chúng ta đến đây, chắc chắn là lại chuẩn bị làm trò pháp thuật tà môn nào đó. Chúng ta nhân lúc trời tối, rời khỏi đây đi! Đám cương thi này cứ để hắn tự xử lý!"

Từ lớp bùn còn tươi mới trên người lũ cương thi, có thể thấy rõ chúng vừa mới bị đánh thức. Những cương thi mới sau khi nếm m.á.u vài lần, sát khí sẽ ngày càng đậm, trời tối là tự động đi săn người.

Theo lý mà nói, tôi phải chịu trách nhiệm thu phục lũ cương thi do chính mình triệu hồi. Nhưng có Đồng Phúc Sinh ở đây, tôi chẳng thèm quan tâm. Hắn chắc chắn sẽ không để mặc cho căn cứ của mình bị hủy hoại.

Chúng tôi quyết định đi đánh thức đám lão đại sư, nhân lúc hỗn loạn mà chuồn khỏi ngôi làng này. Nhưng vừa đi được vài bước, ở đầu hẻm phía trước, một bóng người mờ mờ xuất hiện. Lưu Hùng hít sâu một hơi, hốt hoảng đến mức không kịp phản ứng, lao nhanh đến cái chum gần đó, mở nắp chui vào trốn.

Bóng đen đứng yên một lúc, lắng nghe xung quanh, rồi rẽ sang hướng khác.

Giang Hạo Ngôn bật cười: "Anh ta trốn làm gì chứ? Đã trúng thi độc rồi, cương thi có khi còn chẳng cắn anh ta nữa ấy chứ?"

Tôi gật đầu: "Ai mà biết, nhưng phản ứng của ông chủ Lưu đúng là nhanh thật."

Tôi giơ ngón cái, bước tới mở nắp chum ra. Nhưng vừa mở ra, tôi lâp tức sững người. Bên trong… trống không! Lưu Hùng… biến mất rồi!

Loading...