Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 15: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:53:51
Lượt xem: 7
Rõ ràng lão Hầu rất kiêng dè tôi. Ông ta kéo Tiểu Hầu đứng lên, quay sang nói một tràng tiếng địa phương với nhóm ông bà lão xung quanh. Sau khi nghe xong, đám đông dần tản ra. Một lát sau, một lão già cầm một cái mâm đi đến, trên mâm chất đầy bánh bao trắng tinh.
Lão Hầu chỉ vào cái mâm:
"Đây là bữa sáng của các người. Ăn xong thì xuống ruộng làm việc."
Sau đó, ông ta nhìn tôi, giọng điệu đầy ẩn ý: "Kiều Đại sư, tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng cô cũng đừng mong chạy thoát. Cái làng này, các người không ra được đâu. Nếu cô hợp tác ngoan ngoãn, bọn họ sẽ ít phải chịu khổ hơn."
Nói xong, ông ta đậy nắp chum nước lại, đặt mâm bánh bao lên trên, rồi dẫn nhóm ông bà lão rời đi, không thèm ngoảnh lại nhìn chúng tôi lần nào.
Khi đám người đó đi xa, Đạt ca thở phào, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hắn vốn đuổi theo để đưa đồ cho Lưu Hùng, nào ngờ vừa đến khu vực gần đây, bị một ông lão vỗ vài cái, liền ngất đi ngay lập tức.
Lúc tỉnh lại, hắn đã bị đưa đến cái làng quỷ quái này. Hắn cũng đã cố chạy trốn, nhưng dù chạy theo hướng nào, cuối cùng vẫn quay lại đúng chỗ cũ. Hắn chạy đến mức kiệt sức, tức đến mức suýt phát điên, bèn bắt một lão già, uy h.i.ế.p bắt lão dẫn mình ra ngoài.
Nhưng không ngờ, dân làng ai cũng mang theo thuốc mê bên mình! Hắn bị chuốc mê mấy lần, mỗi lần tỉnh dậy lại bị trói nhét vào chum nước…
"Trong chum nước còn có mấy con rắn, chúng chui vào ống quần của tôi mà bò lên trên, kinh tởm muốn chết!"
Đạt ca suýt bật khóc, vừa nói vừa vồ lấy một chiếc bánh bao, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, trông như thể đã bị bỏ đói nhiều ngày. Hắn vốn là lính đánh thuê ở nước ngoài, võ nghệ cao cường. Đừng thấy Giang Hạo Ngôn cao to, chứ kiểu như cậu ta, Đạt ca một đ.ấ.m có thể đánh gục hai tên.
Vậy mà giờ ngay cả Đạt ca cũng không thể chạy thoát, khiến cả nhóm hoàn toàn tuyệt vọng. Nhóm người lớn tuổi thở dài, lũ lượt kéo đến cầm bánh bao lên ăn.
"Thôi vậy, quan sát tình hình hai ngày rồi tính."
Hội trưởng Từ ăn được hai miếng, bỗng chỉ vào chum nước, "A—" lên một tiếng.
Cả bọn giật mình nhào đến: "Hội trưởng Từ, ông có cách rồi sao?"
Hội trưởng Từ lắc đầu: "Nghẹn rồi, ai có nước không, cho tôi uống hai ngụm?"
Tôi: …
Mấy ông già này thật đúng là vô dụng mà!
Sau khi ăn sáng, lão Hầu dẫn chúng tôi đến cánh đồng sau làng để làm việc. Ông ta không nói dối, thực sự là bắt chúng tôi làm ruộng, cấy lúa. Tất cả mọi người ngoan ngoãn xuống ruộng, chỉ có tôi đứng trên bờ, mặt đối mặt với lão Hầu, không ai chịu nhường ai.
Tôi: "Đừng ép tôi, ép tôi quá, chuyện gì tôi cũng dám làm đấy."
Lão Hầu nuốt nước bọt, bặm môi, lặng lẽ bước sang một bên. Thấy vậy, Lưu Hùng lập tức bắt chước tôi, nhảy ra khỏi ruộng:
"Đừng ép tôi, ông có biết tôi là ai không, tôi—"
Chưa nói hết câu, lão Hầu giơ tay tát cho anh ta một cái bạt tai. Lưu Hùng trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống ngay tại chỗ. Lập tức, từ đâu chui ra mấy ông lão, nhanh nhẹn khiêng anh ta đi mất.
"Ông chủ—! Buông ông chủ tôi ra—!"
Đạt ca lao tới, nhưng lão Hầu hừ lạnh một tiếng.
"Quẳng nó vào chum nước đi, nhớ thả thêm vài con chuột cống."
Vừa nghe đến đó, Đạt ca lập tức khom lưng, bắt đầu cấy lúa ngay lập tức.
Cứ thế, dưới uy h.i.ế.p của lão Hầu, mọi người đều ngoan ngoãn cúi đầu làm ruộng. Giữa mùa hè oi bức, sáng sớm trên đồng ruộng vẫn còn một chút hơi gió mát, nhưng chỉ một lát sau, không khí nóng bức như lò nung, hơi nóng hừng hực táp vào đầu và lưng.
Tôi vẫy tay gọi Giang Hạo Ngôn đến nghỉ ngơi."
Giang Hạo Ngôn thở phào, rút chân ra khỏi bùn, lội lên bờ, vừa đến chỗ tôi định ngồi xuống, tôi nhìn chân cậu ta hít sâu một hơi.
Cậu ta xắn quần, lộ ra một đoạn bắp chân rắn chắc dài miên man, lúc này đang chi chít đầy đỉa to bằng ngón tay cái.
"Đệch! Cái gì đây?!"
Giang Hạo Ngôn nhảy cẫng lên, hoảng loạn vung tay đập bừa lên chân mình.
"Đừng động!"
Tôi túm lấy tay cậu, rút từ trong áo ra một tấm bùa, kẹp giữa hai ngón tay, vẩy lên không trung, miệng lẩm bẩm đọc một câu chú ngữ. Tấm bùa bắt đầu cháy lên, phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.
Tôi ném bùa xuống đất, chờ nó cháy thành tro, rồi bôi tro lên chân Giang Hạo Ngôn. Đỉa trên chân cậu ta lập tức co rút thành từng cục nhỏ, rơi lả tả xuống.
Lão Hầu đứng bên cạnh nhìn mà sững sờ. Ông ta vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn tôi chằm chằm, sau đó hoảng hốt chạy vào trong làng.
Tôi lấy cầm một con đỉa lên. Chúng ngâm dưới nước suốt một thời gian dài như vậy, vậy mà khi chạm vào, thân thể chúng vẫn còn ấm.
Giang Hạo Ngôn ngữ kích động siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Kiều Đại sư, lợi hại quá! Đây là pháp thuật gì vậy? Vừa rồi cậu đọc chú thích gì vậy? Bùa Hỏa Diễm à?"
"Đã nói với cậu bao nhiêu rồi, làm việc phải có cơ sở khoa học. Bùa này của tôi chứa một lượng lớn phốt pho trắng, thời tiết nóng thế này, chỉ cần ánh nắng chiếu vào một lát là tự cháy. Ngoài phố pho trắng, trong bùa còn có vôi sống và muối, độ rất mặn cao, mà đỉa lại sợ nhất mấy thứ này."
Giang Hạo Ngôn ngữ buông tay, đừng nhìn tôi, cứ như tôi đang nói dối vậy.
"Thế vừa rồi cậu đọc chú thích gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-15-tim-kiem-co-hoi-duong-3.html.]
Tôi: "Xem tôi làm màu chút cho vui thôi."
Giang Hạo Ngôn: "..."
Tôi cầm lên một nắm đỉa chết, quan sát dưới ánh mặt trời. Thông thường, đỉa có màu đen tuyền, nhưng những con này lại có một vệt đỏ mờ ở phần bụng dưới.
Tôi đã hiểu gần hết mọi chuyện. Ngôi làng này, không phải một ngôi làng bình thường. Những cánh đồng này, cũng không phải ruộng bình thường. Đỉa trong nước, tất nhiên cũng không phải loài đỉa bình thường.
Vừa rồi, tôi cố tình biểu diễn một chút, chính là để ép lão Hầu phải liên lạc với kẻ đứng sau, xem thử bọn họ còn có chiêu gì nữa.
Quả nhiên, ông ta hớt hải chạy về làng, chui vào ngôi nhà gạch đỏ, tìm đến chiếc điện thoại bàn, rồi gọi đi đâu đó.
"Con nhỏ họ Kiều này khó đối phó quá, tôi sợ sau này có chuyện ngoài ý muốn."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Đầu dây bên kia, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp, cất lên lạnh lẽo: "Hiểu rồi. Không cần giữ lại. Xử luôn đi."
Vừa thấy lão Hầu rời đi, tất cả mọi người lập tức buông xuôi. Mọi người chửi ầm lên, lũ lượt bước ra khỏi ruộng, ngồi bệt xuống đất, chẳng buồn làm nữa.
Hội trưởng Từ ôm lưng rên rỉ: "Ôi trời ơi, cái lưng của tôi! Cái lưng tôi sắp gãy rồi! Cái kiểu sống này đúng là không phải dành cho con người mà! Môn chủ, giờ phải làm sao đây? Chạy thôi!"
Đạt ca vội can ngăn: "Không chạy được đâu, tôi thử rồi. Cái làng này cứ như có quỷ đả tường ấy, đi vòng vèo thế nào cũng không thoát ra nổi."
Mọi người than ngắn thở dài, nghỉ ngơi đến trưa, lại có một ông lão mang một mâm bánh bao đến, bên cạnh đặt một cái tô sứ lớn, bên trong đựng nước trong veo.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Đạt ca đã xông đến trước, chụp lấy bánh bao nhét vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa bất mãn lầm bầm: "Không có tí thịt nào à? Không thịt thì ít nhất cũng phải có dưa muối chứ!"
Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Ăn xong thì làm việc đi! Ai còn lười nữa, tao ném hết vào chum nước!"
Tất cả lập tức ngoan ngoãn im thin thít. Giang Hạo Ngôn cũng đứng dậy, định đi lấy bánh bao, tôi vội tóm lấy tay cậu ta.
"Đừng ăn vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Vừa nói, tôi vừa kéo cậu ta đi về phía khu rừng nhỏ gần đó. Ông già canh giữ lập tức căng thẳng.
"Hai đứa tụi bây đi đâu đấy?!"
Tôi bĩu môi: "Cô nam quả nữ đi vào rừng, ông nghĩ làm gì?"
Nói xong, tôi khoác tay lên cánh tay Giang Hạo Ngôn, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, đi lóng ngóng, trông như con gà con bị tôi kéo đi vậy.
Nhóm người lớn tuổi phát ra những tràng cười gian tà: "Hehehe, không ngờ đấy nhé, Kiều Đại sư!"
Hội trưởng Từ gật gù: "Tôi thấy thằng nhóc Tiểu Giang này không tệ, nhìn chân mày, ánh mắt, cơ bụng đều giống hệt tôi hồi trẻ!"
Ông lão canh gác nhìn theo hướng chúng tôi rời đi, lưỡng lự một lúc rồi chạy biến về làng tìm lão Hầu.
Vào rừng, tôi kéo Giang Hạo Ngôn trốn sau một gốc cây lớn, cẩn thận quan sát bốn phía.
"Cởi áo ra."
"Hả???"
Mắt Giang Hạo Ngôn trừng lớn, mặt đỏ đến sắp tím.
"Kiều Mặc Vũ, tôi, tôi, cậu, chỗ này… không ổn đâu!"
"Bớt nói nhảm! Mau cởi!"
Tôi mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay kéo áo cậu ta lên. Vừa mới chạm vào vạt áo, bàn tay tôi đã bị cậu ta giữ chặt lại.
Cậu ta nuốt khan, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt như chuẩn bị xông pha ra trận, trông cực kỳ nghiêm túc:
"Kiều Mặc Vũ, tôi đồng ý! Nhưng sau chuyện này, cậu phải nhận tôi làm đồ đệ!"
Tôi lắc đầu.
"Không được, tư chất cậu kém quá, tôi không thể làm mất danh tiếng nhà họ Kiều."
Vừa dứt lời, tôi túm lấy vạt áo cậu ta, kéo mạnh lên, đồng thời rút một tấm bùa, nhét vào miệng nhai nát, sau đó quệt lên n.g.ự.c cậu ta.
Giang Hạo Ngôn nhảy dựng ra sau, la hét: "Trời ơi! Toàn nước bọt của cậu! Kinh c.h.ế.t đi được!"
Bên ngoài, nhóm ông già lại đồng loạt "Hehehehe".
Tôi nhanh chóng vẽ một đạo bùa lên n.g.ự.c cậu ta, sau đó kéo cổ cậu ta xuống, ghé sát nói nhỏ:
"Cậu có để ý không? Vừa rồi khi Hội trưởng Từ và những người khác bò lên từ ruộng, chân họ đều dính đầy đỉa, nhưng họ lại chẳng có cảm giác gì cả. Cậu biết tại sao không?"
Giang Hạo Ngôn sững sờ: "Đúng nhỉ! Sao lại thế?"
Tôi thở dài, vỗ vỗ vào n.g.ự.c cậu ta. Cảm giác không tệ, vỗ thêm hai cái.
"Tiểu tử, cậu mới bước chân vào giang hồ, chưa hiểu lòng người hiểm ác đâu."