Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 14: Tìm Kiếm Cỏ Hồi Dương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:53:49
Lượt xem: 7

Ba?! Hỏng rồi!

Sắc mặt tôi thay đổi, lập tức quay người bỏ chạy, nhưng đầu óc bỗng trở nên mơ màng, bước chân loạng choạng. Ngay giây tiếp theo, tiểu Hầu đã lao đến, siết chặt cổ tôi.

"Hê hê hê, hàng này ngon thật."

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bàn ghế bị xô đổ, sau đó là giọng ông chủ Hầu hớn hở hét lên: "Con trai, qua đây giúp một tay!"

Không ngờ, tôi đường đường là môn chủ Phong Môn, lại rơi vào cái bẫy sơ sài này. Tôi lòng đầy phẫn uất, nhắm mắt giả chết, tạm thời không muốn đối diện với nhóm người già kia nữa.

Những người làm nghề đuổi thi cả đời sống cảnh góa bụa, chỉ khi về già mới nhận một đứa trẻ làm đồ đệ, tuyệt đối không có con ruột.

Tên này phá bỏ quy tắc, lại còn đổi nghề làm buôn người, thật sự đáng giận!

Tôi nhắm mắt, mặc cho tiểu Hầu lôi tôi lên một chiếc xe đẩy. Một lát sau, xe lại rung lên, Giang Hạo Ngôn cũng bị quăng lên cùng tôi. Tôi thử siết tay, nhận ra sức lực đã giảm đi quá nửa. Một chọi hai, hơn nữa còn có bao nhiêu con tin, chắc chắn không ổn.

Lúc này chỉ còn cách tiếp tục giả chết, mặc cho ba con nhà họ Hầu kéo tất cả chúng tôi lên xe đẩy, sau đó buộc lừa kéo xe ra khỏi quán trọ…

"Ba à, trước đây sư phụ của ba khen con nhỏ họ Kiều kia ghê lắm, nhưng con thấy cũng bình thường thôi. Con thấy cô ta cũng xinh đấy, chi bằng giữ lại làm vợ con đi."

Lão Hầu rõ ràng có chút do dự.

"Người họ Kiều đều có bản lĩnh thật sự, đừng có chọc vào cô ta. Bán được tiền rồi, ba mua cho con một cô vợ tốt hơn."

Tiểu Hầu không phục.

"Mấy lão già này thì bán được bao nhiêu tiền chứ? Đến lấy n//ội t//ạng chắc cũng chẳng ai cần. Con thấy chỉ có hai đứa trẻ là đáng giá nhất."

Lão Hầu hừ một tiếng: "Con vội cái gì? Trước tiên cứ đưa bọn nó về làng của ông ngoại con, bắt làm việc một thời gian đã. Đợi lão Ngụy Mặt Rỗ đến thu hàng rồi tính."

Hai ba con cứ thế nói qua nói lại, trong khi xe lừa tiếp tục lắc lư trên con đường núi gập ghềnh. Tôi nằm trên xe, mở mắt nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao thưa thớt rải rác, không khỏi cảm thán: Đúng là thời thế suy đồi, lòng người ngày càng hiểm ác.

Nghề đuổi thi đã sớm suy tàn, đến đời lão Hầu chắc cũng chỉ học được chút ít. Đến lượt tiểu Hầu thì càng tệ hơn. Ngày nay, nhiều nơi ở Hồ Nam đã bắt đầu thực hiện hỏa táng, hắn thậm chí còn chưa từng thấy một xác c.h.ế.t nào, huống chi tin vào mấy thứ này.

Nơi này nghèo nàn, thanh niên thanh niên trai tráng không học hành, chẳng có chút văn hóa, lại cũng chẳng chịu ra ngoài làm ăn. Lâu dần, hắn theo cậu ruột mình, dấn thân vào con đường buôn bán người.

Xe lừa đi rất lâu, trời dần sáng. Khi tôi mơ màng sắp ngủ mới dừng lại.

Từ trong làng có vài người đi ra, trói chặt chúng tôi bằng dây thừng, sau đó tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt chúng tôi.

"Tiểu Hầu, mày kiếm đâu ra đám già này vậy? Hahaha, giỏi lắm!"

Tiểu Hầu vênh mặt lên đầy đắc ý.

"Thế nào, lợi hại không? Một lần bắt được cả đám luôn. Trước tiên cứ cho bọn họ đi làm việc đã. Đừng coi thường người già, nhìn da thịt trắng trẻo, thân thể vẫn còn cường tráng đấy!"

Một người cầm sợi dây thừng, lôi tôi đứng dậy. Chúng tôi bị xâu lại như một đàn châu chấu, bị dắt đi tiếp. Lưu Hùng và mấy người còn lại vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vào đến làng, tôi nhận ra trước mỗi nhà đều đặt một cái chum nước lớn, phía trên đậy nắp gỗ.

Thấy tôi nhìn về phía những cái chum, một người làng trừng mắt cảnh cáo.

"Nắp này tuyệt đối không được mở, nghe rõ chưa?"

Vừa dứt lời, Lưu Hùng bỗng hét lên một tiếng thảm thiết!

.

Lưu Hùng sắc mặt vặn vẹo, toàn thân căng cứng, hai tay mở rộng năm ngón tay, thẳng ra ngoài. Anh ta đột nhiên nằm ngửa lên trời, phát ra từng tiếng hét thê lương liên tiếp, làm người nghe nổi cả da gà.

Nhìn thoáng qua luồng khí đen lướt qua cổ anh ta, tôi lập tức hiểu ra: thi độc phát tác rồi!

Lúc ở nghĩa trang, Lưu Hùng bị cha mình cào trúng, trên vai còn để lại một vết xước lớn, thương thế nặng nhất, độc tố xâm nhập vào cơ thể cũng nhiều nhất.

Sau khi thi độc phát tác, mỗi đêm anh ta sẽ gào rú như loài sói, răng ngứa ngáy không thể kìm chế, càng ngày cơ thể sẽ càng cứng lại, đến ngày thứ bốn mươi chín, khi độc tố xâm nhập vào tim, anh ta sẽ hoàn toàn biến thành cương thi, lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi.

Tính ra, từ khi về từ Hồng Kông đến nay đã ngày thứ tám, thời gian không còn nhiều nữa!

"Gặp ma à? Thằng này bị bệnh động kinh hả?"

Tiểu Hầu giật b.ắ.n mình, đá mạnh một cú vào m.ô.n.g Lưu Hùng. Lão Hầu đứng cạnh, cau mày, có vẻ như cảnh tượng này khiến ông ta cảm thấy quen thuộc.

Tôi bật cười lạnh.

"Ông chủ Hầu, ông học được chút bản lĩnh nào của sư phụ ông không vậy? Người này trúng thi độc, sắp sửa biến thành cương thi rồi. Ông sư phụ của ông chưa từng dạy ông sao? Nếu vài ngày nữa còn không tìm được Cỏ Hồi Dương, cả làng của ông không còn ai sống nổi đâu!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Hahaha, cương thi? Cô tưởng tôi là trẻ con à? Trên đời này làm gì có cương thi?" Tiểu Hầu cười chế giễu, khinh khỉnh nói: "Ba tôi nói rồi, cái gọi là đuổi thi thực ra chỉ là cõng xác, dùng một cây tre xiên qua quần áo để nâng *thê thỉ* lên. Còn mấy lời đồn thổi về đuổi thi toàn là bịp bợm cả!"

Hắn bật cười lớn, lại đá mạnh vào người Lưu Hùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-14-tim-kiem-co-hoi-duong-2.html.]

"Tôi thấy thằng cha này chỉ là bị động kinh thôi! Đáng tiếc, nhìn có vẻ ngon lành mà vô dụng. Để xem thử cậu tôi có cách nào bán anh ta đi không."

Nói rồi, hắn liền đ.ấ.m đá túi bụi vào người Lưu Hùng. Lưu Hùng run rẩy một lúc, ánh mắt dần lấy lại sự tỉnh táo, sau đó lặng lẽ ôm đầu, không nói một lời.

Tôi ngạc nhiên liếc nhìn Lưu Hùng hai lần. Giỏi lắm, cũng gọi là biết co biết duỗi đấy.

Trời sáng dần, ánh nắng xuyên qua tầng mây, rọi xuống khắp ngôi làng.

Tôi đi sau cùng, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Ngôi làng này không lớn, ẩn sâu trong sườn núi, xung quanh bị rừng rậm bao phủ, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra ngoài, cổng làng còn được dựng hẳn một hàng rào chắn.

Càng đi sâu vào làng, càng có nhiều người đổ ra xem. Phần lớn đều là người già, hầu như không thấy bóng dáng thanh niên. Họ bưng bát sứ, vừa ăn sáng vừa đứng hóng chuyện.

"Hầu tử, kiếm đâu ra lắm người vậy?"

"Nhiều thế này sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát đấy, không được làm bậy!"

Tiểu Hầu hừ lạnh, trừng mắt liếc người vừa nói.

"Thế thì ông đừng có mà nhận tiền chia chác nữa!"

Lão già kia sững lại, vội vã bĩu môi, sau đó lẳng lặng bước sang một bên.

Xem ra, nạn buôn người ở đây đã trở thành "ngành kinh doanh" của cả làng, ai cũng có phần rồi!

Trong lòng tôi dâng lên một cơn giận dữ. Không ngờ trong xã hội hiện đại này, giữa rừng sâu núi thẳm vẫn còn tồn tại một ngôi làng tàn nhẫn như vậy! Đợi khi thoát ra ngoài, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, quét sạch cái ổ tội phạm này!

Chúng tôi bị trói thành một hàng dài, Giang Hạo Ngôn đi đầu, tôi đi cuối cùng. Tiểu Hầu nắm sợi dây trong tay, dắt chúng tôi đi sâu vào trong làng.

Càng đi, tôi càng kinh ngạc. Những ngôi nhà đất sét trông giống hệt nhau, trước mỗi nhà đều trồng một cây hòe có kích thước tương tự nhau, đường đi thì ngoằn ngoèo phức tạp, bố cục vô tình lại sắp xếp thành một trận pháp Bát Quái. Nếu người ngoài xông vào mà không biết đường, chắc chắn không thoát ra được.

Cuối cùng, khi băng qua toàn bộ ngôi làng và đến một căn nhà gạch đỏ phía sau, Tiểu Hầu dừng lại.

Hắn vừa tháo dây trói cho chúng tôi, vừa vênh váo ngâm nga một điệu hát chẳng theo nhịp nào cả.

Ngay lúc đó, từ chiếc chum nước trước cửa nhà, đột nhiên vang lên tiếng gõ nhịp nhàng: "Cốc—Cốc—Cốc—"

Tất cả chúng tôi đều quay đầu nhìn về phía chiếc chum nước. Tiểu Hầu không bận tâm, tiếp tục ngân nga điệu nhạc, nhưng một nhóm ông bà lão đứng gần đó đều trầm mặt, im lặng quan sát chúng tôi, bầu không khí quái dị đến rợn người.

Tôi không nhịn được bèn hỏi: "Ông chủ Tiểu Hầu, trong chum nước này có gì thế?"

Tiểu Hầu khó chịu lườm tôi một cái:

"Chuyện không liên quan thì đừng hỏi. Đây là quy tắc của làng, không ai được mở chum nước, biết chưa?"

Tôi gật đầu.

"Được rồi."

Vừa dứt lời, tôi lao đến, tung một cước đá bay nắp gỗ trên chum nước.

Đùa à, chả nhẽ anh nối gì tôi nghe nấy, ai mới là nhân vật chính?

Cả làng bị động tác này của tôi làm cho sững sờ! Những ông bà lão đứng xem đồng loạt hét lên những tiếng chói tai, sắc bén như tiếng con gái, giống như họ bỗng nhiên trẻ lại thành thiếu nữ tuổi mười tám.

Mặt Tiểu Hầu tái mét, hắn lao tới kéo tay tôi lại, nhưng đã quá muộn!

Tôi thò đầu nhìn vào trong chum nước.

"Đệch! Sao anh lại ở đây?"

Bên trong chum nước, một người đàn ông cao lớn đang ngồi, hai tay bị trói, miệng bị bịt kín bằng bùa dán. Nửa người hắn ngâm trong thứ nước đặc sệt màu xanh rêu, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Tôi bịt mũi, tiến lại gần, giật mạnh miếng bùa trên miệng hắn.

"Đạt ca, sao anh lại gặp phải bọn họ?"

Đạt ca thở dài một hơi thật sâu, chống tay lên thành chum nước, đứng dậy. Hắn đảo mắt nhìn quanh, vừa trông thấy Lưu Hùng lấm lem bụi đất, hắn lập tức hoảng hốt.

"Ông chủ, chạy mau! Đám này là bọn buôn người!"

Lưu Hùng: "Tôi cảm ơn anh vì đã nhắc nhở."

Đạt ca chính là vệ sĩ của Lưu Hùng! Trước khi vào núi, nhóm vệ sĩ của anh ta đã ở lại thị trấn bên ngoài để tiếp ứng, không hiểu sao người này cuối cùng lại còn đến ngôi làng này trước cả chúng tôi.

"Đệch mợ! Con đàn bà thối tha! Tao đã bảo đừng mở! Đừng mở! Mày không hiểu tiếng người hả?!"

Tiểu Hầu tức giận đến phát điên, lao thẳng tới định đánh tôi. Hắn thấp bé, vừa nhào tới trước mặt tôi, tôi liền đá mạnh vào bụng hắn khiến hắn bay ngược ra sau.

Hắn ôm ngực, trừng mắt độc ác nhìn tôi, sau đó gượng dậy định lao lên lần nữa. Nhưng lúc này, lão Hầu lên tiếng ngăn lại.

"Con trai, thôi đi, đừng đối đầu với nó."

Loading...