Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Cậu ấy lảo đảo như một ông cụ già.

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:56:42
Lượt xem: 14

Tôi cũng không khá hơn là bao, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn. Phương Lộ không còn đuổi theo nữa. Cô ta đã chạy sang chùa để gọi tiếp viện! Không ổn rồi, nếu đám lạt ma trong chùa tới, tôi và Giang Hạo Ngôn sẽ không chạy thoát nổi.

Quả nhiên, vừa nghĩ xong, chùa đã sáng đèn. Một nhóm lạt ma áo đỏ lục tục kéo ra từ cổng.

Tôi càng hoảng hơn. Đúng lúc đó, một chiếc xe lao qua trước mặt tôi, đèn pha sáng đến chói mắt.

Tôi lập tức lao ra giữa đường, giơ cao một xấp tiền đỏ.

"TAXI!"

"KÉT—!"

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên. Chiếc xe dừng lại, lúc này tôi mới có thể nhìn kỹ. Đó là một chiếc xe ba bánh, phía sau còn buộc một con dê.

Tài xế là một ông chú phong trần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Hai đứa làm gì vậy?"

Tôi nhét xấp tiền vào tay ông ấy, rồi lôi Giang Hạo Ngôn leo lên xe.

"Chạy ngay đi! Mẹ tôi sắp ép gả tôi cho một ông già!"

Ông chú giật mình phẫn nộ, lập tức đạp ga.

"Trời đất quỷ thần ơi! Thời đại nào rồi mà còn ép hôn thế này!"

"Xịch xịch xịch, xịch xịch xịch..."

Chiếc xe ba bánh chạy bon bon trên cao nguyên rộng lớn, động cơ gầm rú inh ỏi. Tôi và Giang Hạo Ngôn ngồi bó gối chen chúc trong thùng xe, mặt đối mặt với con dê.

"Kiều Mặc Vũ, tôi phải quay lại, Phương Lộ vẫn đang đợi tôi."

Tôi sa sầm mặt, trừng mắt nhìn cậu ấy.

"Quay lại làm gì, vội đi đầu thai à?"

Vừa nói, tôi vừa mở balo ra. Cổ độc là một dạng vu thuật đặc biệt. Khi trùng độc chui vào cơ thể, nó sẽ ẩn sâu trong tim hoặc não bộ, không để lộ dấu hiệu gì bên ngoài.

Muốn giải cổ, Bản Thảo Cương Mục có ghi chép không ít phương pháp, nhưng thảo dược rất khó tìm. Tôi cũng quen một thánh nữ Miêu Cương tên là Hoa Vũ Linh, cô ấy có thể giải hầu hết các loại cổ độc. Nhưng cô ấy ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể rút Lôi Kích Mộc Bài ra một lần nữa.

Học kỳ sau rớt môn, chắc cũng không phải chỉ mình tôi.

Một tia sét phóng ra, Giang Hạo Ngôn ôm đầu hét thảm.

"Tỉnh táo chưa? Còn muốn quay về với Phương Lộ nữa không?"

Im lặng.

Giang Hạo Ngôn ôm đầu không nhúc nhích. Không lẽ tia sét mạnh quá, đánh hỏng luôn rồi?

Tôi sốt ruột, đưa tay bóp đầu cậu ấy, nhưng Giang Hạo Ngôn lại nhân cơ hội nắm lấy tay tôi.

"Kiều Mặc Vũ, tôi không thích Phương Lộ, tôi thích—"

"Các cô các cậu, phía trước là làng chúng tôi rồi."

Bác tài xế cắt ngang. Chiếc xe ba bánh dừng lại trước một ngôi làng cổ, nhà cửa đều được xây từ đá.

Bác dừng xe trước một ngôi chùa, rút một tờ tiền từ xấp tiền tôi đưa, rồi nhét phần còn lại trả lại cho tôi, vẻ mặt đầy áy náy.

"Xin lỗi, nhà tôi nhỏ quá, không tiện cho hai người tá túc."

"Đây là một ngôi chùa, khách du lịch thường ở phòng khách cạnh chùa."

Bác tài nhấn ga, chiếc xe ba bánh lại "xịch xịch" rời đi. Tôi và Giang Hạo Ngôn bước lên bậc thang, đi vào chùa.

Buổi tối ở sơn thôn yên tĩnh lạ thường. Mặt trăng dường như rất gần, bóng cây lay động trên mặt đất. Xa xa, thỉnh thoảng vang lên tiếng gà gáy, chó sủa.

Tôi cúi đầu bước đi, trong đầu toàn nghĩ về Phương Lộ.

Cô ta mất công lừa Giang Hạo Ngôn đến Tây Tạng, rốt cuộc là vì mục đích gì? Cô ta có quan hệ thế nào với ma nữ ở Tân Cương?

Từ khi rời Tứ Xuyên, tôi luôn có cảm giác mọi chuyện đều có liên quan đến Xi Vưu.

Giang Hạo Ngôn cũng hiếm khi im lặng. Hai chúng tôi gõ cửa chùa, trình bày tình hình với các nhà sư. Một vị lạt ma dẫn chúng tôi đi nhận phòng nghỉ bên cạnh chùa.

Phòng ở tầng hai. Tôi đặt balo xuống, bước đến cửa sổ nhìn xuống.

Chết tiệt.

Trước cổng chùa, một chiếc ô tô con vừa dừng lại. Cửa xe mở ra, Phương Lộ và ba vị lạt ma bước xuống.

Có vẻ như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi. Phương Lộ ngẩng đầu nhìn lên. Tôi lập tức tụt xuống, tiện tay kéo luôn Giang Hạo Ngôn theo. Cậu ấy ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh tôi.

Tôi thì thầm: "Phương Lộ đuổi tới rồi—"

"Cái đệt!"

Giang Hạo Ngôn mắng một câu.

"Giờ làm sao đây?"

Tôi lập tức quét mắt nhìn quanh phòng. Trong phòng có một cái giường gỗ, góc phòng có một cái tủ. Không gian không lớn. Tôi mở cửa, lao sang phòng đối diện. Cửa sổ phòng này hướng về phía tây, bên ngoài là một khu rừng rậm.

Tôi mở cửa sổ, cởi giày, in vài dấu chân lên bệ cửa, sau đó tiện tay nhặt một món đồ ném xuống.

"Rầm!" Tiếng động vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/cau-ay-lao-dao-nhu-mot-ong-cu-gia.html.]

Làm xong, tôi chạy về phòng cũ, kéo Giang Hạo Ngôn chui xuống gầm giường.

Không ngoài dự đoán. Chưa đầy một phút sau, cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Bọn họ chạy rồi! Mau đuổi theo!"

Hai người lao xuống lầu đuổi theo. Phương Lộ bật đèn hành lang, lục soát căn phòng đối diện, sau đó bước vào phòng của chúng tôi.

"Không ngờ cô ta có thể phá được giấc mộng của Yểm."

Một giọng nói già nua vang lên. Phương Lộ khẽ hừ lạnh.

"Đó đâu phải Yểm thực thụ, chỉ là một con Yểm thú cấp cao mà thôi, còn lâu mới đạt tới cảnh giới Yểm chân chính. Tôi đã nói rồi, phải có ít nhất mười vạn nhân mạng mới có thể nuôi ra một con Yểm. Các người rốt cuộc đã quẳng thứ gì xuống giếng để qua loa với tôi vậy?"

"Thời đại bây giờ không còn như trước nữa, gi//ết một mạng người cũng là đại sự, huống chi là tìm được âm nhân đâu phải dễ."

Lão già lẩm bẩm vài câu, rồi đi tới sofa ngồi xuống.

Hai người tiếp tục trò chuyện đứt quãng, càng nghe tôi càng thấy rợn người. Hóa ra linh hồn đang chiếm giữ cơ thể Phương Lộ là thuộc hạ của một kẻ tên là Hằng Nô.

Hằng Nô là đại vu sư của Xi Vưu, đến Tây Tạng để tìm cách hồi sinh Xi Vưu.

Bà ta gần như đã thành công, nhưng không ngờ, khi hoàng thất Đường triều hòa thân với Thổ Phồn, công chúa Văn Thành đã đặt chân đến Tây Tạng.

Điều không ai biết là công chúa Văn Thành cũng là truyền nhân của địa sư.

Bà ấy đã thiết lập mười hai ngôi chùa ở Tây Tạng. Bề ngoài là chùa chiền, nhưng thực chất chúng chính là "Mười hai đinh trấn yêu", dùng để trấn áp ma nữ. Tấm Thangka "Tây Tạng Trấn Ma Đồ" hiện vẫn còn được trưng bày trong bảo tàng chính là di vật của trận chiến năm đó.

Vậy nên hậu duệ bộ tộc Xi Vưu đã ngấm ngầm trà trộn vào Phật giáo suốt hàng trăm năm qua để tìm cách giải cứu Hằng Nô. Những pháp khí làm từ x//ương người, d//a người thực chất chính là tà khí, tất cả đều nhắm phá vỡ trận pháp phong ấn!

Một nước cờ quá sâu!

Càng nghĩ, tôi càng căm phẫn, nắm tay siết chặt. Đúng lúc này, tôi bỗng cảm thấy có gì đó ngưa ngứa ở chân, kèm theo tiếng chít chít khe khẽ.

Một con chuột chạy qua chân tôi, sau đó chui tọt vào áo Giang Hạo Ngôn, thò đầu ra từ cổ áo.

Giang Hạo Ngôn hít sâu một hơi, ánh mắt đầy khiếp đảm. Tôi ra hiệu bằng mắt bảo cậu ấy bình tĩnh.Nhưng ngay giây tiếp theo, con chuột lại trườn xuống, bắt đầu bò về phía… dưới kia!

Giang Hạo Ngôn không chịu nổi nữa, hét lên: "Đệch!" rồi cuống quýt lồm cồm bò ra khỏi gầm giường.

Tôi cũng tức tối bò ra theo, chửi thẳng vào mặt cậu ta.

"Vô dụng!"

Phương Lộ nhìn Giang Hạo Ngôn đầy ngạc nhiên, sau đó cười khẩy.

"Cổ độc mà cũng giải nhanh thật đấy."

Nói rồi, cô ta liếc sang vị lạt ma bên cạnh, rồi bất ngờ lầm rầm một tràng tiếng Tạng.

Rõ ràng họ đang nói chuyện, bàn kế g.i.ế.c chúng tôi ngay trước mặt, mà chúng tôi không hiểu nổi một chữ. Nhục không chịu được!

Giang Hạo Ngôn cười lạnh một tiếng.

"Không sao đâu, Kiều Mặc Vũ, chúng ta có thể nói tiếng Anh để sỉ nhục lại bọn họ!"

Hai người này, một là linh hồn cổ xưa, một là lạt ma già, chắc chắn không biết tiếng Anh.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Cậu ấy liền xổ ra một câu: "Sugar you you go, sugar you you go, OK?"

Tôi: "…"

Có khi nào, người cậu muốn sỉ nhục chính là tôi không?"

Phương Lộ bật cười.

"Kiều Mặc Vũ, ý của cậu ta là… hai người các người nên chia nhau ra chạy."

Tôi hừ lạnh một tiếng.

"Chạy cái gì? Đối phó với hai người các người, đường đường là một địa sư như tôi mà phải chạy sao?"

Vừa nói, tôi giơ cao Lôi Kích Mộc Bài.

"Xem chiêu!"

Phương Lộ theo bản năng giơ tay che mặt. Tôi lập tức lao về phía cô ta, nhưng ngay khi gần chạm vào, tôi lách người tránh qua, phóng thẳng ra ngoài cửa. Giang Hạo Ngôn phối hợp rất ăn ý, gần như sát gót chạy theo tôi.

Chúng tôi lao xuống cầu thang, Phương Lộ tức giận hét lớn sau lưng:

"Bắt lấy bọn chúng!"

Bên phía tây chùa có một cánh cửa nhỏ, vừa nãy nhóm lạt ma đuổi theo chúng tôi cũng chạy ra từ lối này. Giờ cổng vẫn đang mở, tôi và Giang Hạo Ngôn nhanh chóng lao ra ngoài, trốn vào khu rừng.

Vừa vào rừng, chúng tôi lập tức giảm tốc độ. Trong rừng đã có một nhóm lạt ma khác đang tìm kiếm, nếu cứ chạy bạt mạng như lúc nãy thì rất dễ đ.â.m thẳng vào bọn chúng.

Ban đêm ở Tây Tạng, mặt trăng dường như rất gần. Tôi và Giang Hạo Ngôn nắm tay nhau, cẩn thận nép về phía rìa khu rừng.

Trong rừng, có rất nhiều cờ cầu phúc được treo lên. Một số cắm trên ngọn cây cao, số khác lại bị vứt bừa trên mặt đất, nếu không cẩn thận sẽ dễ vấp ngã. Giang Hạo Ngôn không may đạp trúng một lá cờ rơi, mất đà té xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, định kéo cậu ấy dậy, nhưng ánh mắt tôi chợt dừng lại trên thứ vừa làm cậu ấy vấp ngã. Sao thứ này lại có chút quen mắt nhỉ?

Tôi nhặt vật hình bán nguyệt đó lên, đưa lên hứng ánh trăng quan sát. Vừa nhìn thấy rõ, tôi mới nhận ra, đó là một hộp sọ. Hai hốc mắt trống rỗng đen ngòm đang nhìn chằm chằm vào tôi, bên trong còn bò lúc nhúc những con giòi trắng nhợt.

Tôi nhíu mày, ghét bỏ ném mạnh hộp sọ sang một bên.

"Ai ở đằng kia vậy? Gambu?"

Loading...