Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gió Thăng Long – An Tư Công Chúa Truyện - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:50:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Cuối: Nơi Nàng Thuộc Về

Nhiều năm trôi qua, Thăng Long đã đổi thay nhiều. Những dấu tích chiến tranh dần phai nhạt, những vết thương lòng dần nguôi ngoai. Triều Trần ngày càng hưng thịnh, Đại Việt trở thành một quốc gia hùng cường, không ai dám xâm phạm.

Nhưng dù thời gian có trôi đi, dù mọi thứ có thay đổi, thì hình ảnh của An Tư vẫn không hề phai mờ trong ký ức của những người dân Thăng Long. Nàng vẫn là một phần không thể thiếu của lịch sử, là một biểu tượng của lòng yêu nước và sự hy sinh cao cả.

Vào một buổi chiều tà, một cụ già chống gậy đi đến thành cũ Thăng Long. Cụ già đó chính là Trần Khâm, một người lính già đã từng tham gia trận chiến Vạn Kiếp. Ông đã chứng kiến sự hy sinh của An Tư, đã tận mắt nhìn thấy nàng chiến đấu dũng cảm bên cạnh quân Trần.

Trần Khâm dừng chân bên một gốc xuyến chi trắng, những bông hoa nhỏ bé rung rinh trong gió chiều. Ông đưa tay chạm vào những cánh hoa mềm mại, ánh mắt đượm buồn.

"Công chúa," ông thì thầm. "Ngươi có biết rằng Đại Việt đã trở nên hùng cường không? Ngươi có biết rằng những người dân đang sống trong hòa bình và hạnh phúc không? Tất cả là nhờ sự hy sinh của ngươi."

Trần Khâm ngồi xuống gốc cây, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa. Ông nhớ lại nụ cười tươi tắn của An Tư, nhớ lại giọng nói trong trẻo của nàng, nhớ lại ánh mắt kiên định của nàng.

"Ngươi là một người con gái vĩ đại," ông nói. "Ngươi sẽ mãi mãi sống trong trái tim ta."

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm rung động cả gốc cây. Những cánh hoa xuyến chi trắng bay lả tả trong không trung, tạo thành một vòng xoáy kỳ ảo.

Trần Khâm mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn thấy một bóng hình thiếu nữ đứng trước mặt mình. Bóng hình đó mặc một bộ y phục trắng tinh, mái tóc đen dài xõa ngang vai. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ dịu dàng và nhân hậu.

"Công chúa!" Trần Khâm kinh ngạc thốt lên.

Bóng hình thiếu nữ mỉm cười, tiến lại gần Trần Khâm.

"Ta đã nghe thấy những lời ngươi nói," nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Ta rất vui khi biết rằng Đại Việt đã trở nên hùng cường. Ta rất vui khi biết rằng những người dân đang sống trong hòa bình và hạnh phúc."

Trần Khâm run rẩy, ông không tin vào mắt mình. Ông nghĩ rằng mình đang mơ.

"Nhưng ngươi là..." ông lắp bắp. "Ngươi là An Tư công chúa?"

Bóng hình thiếu nữ gật đầu, mỉm cười.

"Ta chính là An Tư," nàng nói. "Ta đã trở về nơi ta thuộc về."

Trần Khâm quỳ xuống trước mặt An Tư, nước mắt tuôn rơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-thang-long-an-tu-cong-chua-truyen/6.html.]

"Công chúa, xin hãy tha thứ cho chúng ta," ông nói. "Chúng ta đã lãng quên ngươi. Chúng ta đã không ca ngợi công lao của ngươi."

An Tư nhẹ nhàng đỡ Trần Khâm đứng dậy.

"Đừng tự trách mình," nàng nói. "Ta không cần sự ca ngợi. Ta chỉ cần biết rằng ta đã làm những gì ta nên làm."

Nàng nhìn Trần Khâm bằng ánh mắt trìu mến.

"Hãy sống thật tốt," nàng nói. "Hãy bảo vệ Đại Việt. Hãy giữ gìn hòa bình và hạnh phúc."

Rồi An Tư quay người, bước đi về phía thành cũ. Bóng hình nàng dần tan biến vào trong ánh chiều tà.

Trần Khâm đứng lặng người, dõi theo bóng hình An Tư cho đến khi nó hoàn toàn biến mất. Ông biết rằng, ông đã gặp An Tư, đã nói chuyện với nàng.

Ông hứa với lòng mình rằng, ông sẽ không bao giờ quên nàng, ông sẽ luôn kể cho con cháu nghe về lòng dũng cảm và sự hy sinh cao cả của nàng.

Từ đó trở đi, Trần Khâm thường xuyên đến thăm thành cũ Thăng Long. Ông kể cho mọi người nghe về An Tư, về những gì nàng đã làm cho Đại Việt.

Và mỗi khi ông kể về An Tư, những bông hoa xuyến chi trắng lại nở rộ, như thể chúng đang lắng nghe câu chuyện của ông.

Người ta tin rằng, An Tư đã trở thành một vị thần, bảo vệ Đại Việt khỏi mọi tai ương. Nàng luôn ở bên cạnh những người dân, che chở cho họ, giúp đỡ họ.

Và dù thời gian có trôi đi, dù mọi thứ có thay đổi, thì An Tư vẫn sẽ mãi mãi là một phần của Đại Việt, một phần của Thăng Long. Nàng sẽ mãi mãi sống trong trái tim của những người con dân đất Việt.

An Tư đã tìm thấy nơi nàng thuộc về, đó là trái tim của những người yêu nước, là lịch sử hào hùng của dân tộc. Và ở nơi đó, nàng sẽ sống mãi, không bao giờ bị lãng quên.

 

 

 

 

Loading...