Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gió Thăng Long – An Tư Công Chúa Truyện - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:50:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5: Một Câu Không Được Ghi Lại

Sau chiến thắng Vạn Kiếp, quân Nguyên Mông đại bại, phải rút chạy khỏi Đại Việt. Thoát Hoan, nhục nhã trốn về phương Bắc, mang theo vết sẹo không thể xóa nhòa về một thất bại ê chề. Triều đình nhà Trần mở hội ăn mừng chiến thắng, ca ngợi công lao của các tướng sĩ, tưởng thưởng cho những người có công với đất nước.

Nhưng có một người, công lao của người đó không được nhắc đến, tên của người đó không được xướng lên. Đó là An Tư công chúa.

Lịch sử sau này chỉ ghi vắn tắt một dòng: "Năm Giáp Thân, triều đình gả An Tư công chúa cho Thoát Hoan, để làm hòa. Rồi sau không thấy sử chép."

Không ai dựng tượng, không ai khắc bia, không ai ca ngợi. An Tư bị lãng quên, bị chôn vùi trong những trang sử mờ nhạt. Dường như, triều đình muốn xóa bỏ sự tồn tại của nàng, muốn quên đi sự thật rằng nàng đã từng hy sinh thân mình để cứu lấy đất nước.

Có lẽ, họ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy tội lỗi vì đã đẩy nàng vào con đường đau khổ. Có lẽ, họ sợ rằng việc nhắc đến nàng sẽ khơi lại những ký ức đau buồn về một cuộc chiến tranh tàn khốc.

Nhưng dù lịch sử có lãng quên, thì trong lòng dân gian, hình ảnh của An Tư vẫn sống mãi. Người ta truyền tai nhau những câu chuyện về nàng, về lòng dũng cảm, sự hy sinh cao cả của nàng.

Dân chài vùng bến Đông Bộ Đầu vẫn kể rằng: "Có một nàng công chúa, tóc dài quá gối, từng quỳ giữa đêm mà khấn gió: 'Xin gió giữ chân giặc. Để quân ta kịp về.'"

Những người lái đò trên sông Hồng thì thầm rằng: "Mỗi khi trời nổi giông bão, người ta thường thấy một bóng hình thiếu nữ đứng trên bờ sông, dõi mắt về phương Bắc. Đó là An Tư công chúa, nàng vẫn còn lo lắng cho vận mệnh của đất nước."

Và những người lính già đã từng tham gia trận chiến Vạn Kiếp thì kể lại rằng: "Trong trận chiến đó, chúng ta đã thấy một nàng công chúa dũng cảm, cầm kiếm xông pha giữa trận tiền, chiến đấu không hề sợ hãi. Nàng đã truyền lửa cho chúng ta, giúp chúng ta chiến thắng quân Nguyên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-thang-long-an-tu-cong-chua-truyen/5.html.]

Những câu chuyện về An Tư được lưu truyền từ đời này sang đời khác, trở thành một phần không thể thiếu của văn hóa dân gian Đại Việt. Dù không được ghi chép trong sử sách, nhưng An Tư vẫn sống mãi trong lòng người dân, như một biểu tượng của lòng yêu nước và sự hy sinh cao cả.

Nhiều năm sau, khi vua Trần Nhân Tông thoái vị, xuất gia tu hành, ông đã đến thăm bến Đông Bộ Đầu. Đứng trước dòng sông Hồng cuồn cuộn chảy, ông nhớ lại những lời thề năm xưa với An Tư, nhớ lại sự hy sinh cao cả của em gái mình.

Ông lặng lẽ rơi nước mắt, rồi cúi đầu thì thầm: "An Tư, muội đã làm những gì muội nên làm. Muội là một người con gái vĩ đại của Đại Việt."

Không ai biết, Trần Nhân Tông đã nói gì với An Tư. Nhưng người ta tin rằng, những lời nói đó đã đến được tai nàng, đã an ủi linh hồn nàng.

Từ đó trở đi, mỗi mùa tháng Ba, khi những cơn gió bấc thổi về từ phương Bắc, người dân Thăng Long lại đến bến Đông Bộ Đầu, thắp hương tưởng nhớ An Tư. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện về nàng, về sự hy sinh cao cả của nàng.

Và mỗi mùa xuân, khi những bông hoa xuyến chi trắng nở rộ bên thành cũ Thăng Long, người ta lại nói rằng: "Đó là nơi nàng từng chôn một bức thư gửi vua anh. Chưa từng kịp đọc."

Bức thư đó, có lẽ, chứa đựng những lời trăn trối, những tâm tư thầm kín, những nỗi nhớ nhung da diết của nàng. Nhưng nó đã mãi mãi bị chôn vùi, không ai có thể đọc được.

Nhưng dù bức thư đó có nội dung gì, thì người ta đều biết rằng, An Tư đã dành trọn trái tim mình cho Đại Việt, cho dân tộc của mình.

Và dù lịch sử có lãng quên, thì những đóa hoa xuyến chi trắng vẫn nở rộ mỗi độ xuân về, như một lời nhắc nhở về một người con gái dũng cảm, đã hy sinh thầm lặng để bảo vệ non sông. Nàng chính là ngọn gió Thăng Long, thổi bùng lên ngọn lửa yêu nước trong tim mỗi người con dân Đại Việt.

 

Loading...