Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gió Thăng Long – An Tư Công Chúa Truyện - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:49:39
Lượt xem: 11

Chương 1: Gió Nổi Trên Sông Hồng

Năm Giáp Thân, niên hiệu Thiệu Bảo thứ sáu, bầu trời Thăng Long nhuốm một màu xám chì nặng nề. Gió từ phương Bắc thổi về mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt, và cả mùi khói s.ú.n.g hăng hắc. Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng loa hiệu lệnh vang vọng từ ngoài thành vọng vào, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Quân Nguyên Mông, những kẻ chinh phạt tàn bạo từng gieo rắc kinh hoàng khắp Á Âu, đã vượt biên giới, hung hăng tiến vào Đại Việt.

Trong cung Càn Nguyên, không khí còn ngột ngạt hơn bên ngoài. Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông, dù đã thoái vị, vẫn là trụ cột tinh thần của cả triều đình. Khuôn mặt ngài hằn sâu những nếp nhăn lo âu, đôi mắt đục ngầu dõi theo từng bước chân vội vã của các quan đại thần. Vua Trần Nhân Tông, người con trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.

"Tình hình ngoài biên ải thế nào?" Thái Thượng Hoàng trầm giọng hỏi, giọng nói khàn đặc.

"Bẩm Thái Thượng Hoàng, quân giặc thế như chẻ tre, đã chiếm giữ nhiều đồn ải quan trọng. Ải Chi Lăng... Ải Chi Lăng thất thủ rồi!" Một viên quan hộc tốc chạy vào, quỳ sụp xuống, run rẩy báo tin.

Tiếng thở dài não nề vang lên trong điện. Thất thủ Chi Lăng đồng nghĩa với việc cánh cửa vào Thăng Long đã bị bỏ ngỏ.

"Phụ hoàng..." Vua Nhân Tông nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. "Chúng ta... chúng ta phải làm gì đây?"

Thái Thượng Hoàng nhắm mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi đáp: "Truyền Hưng Đạo Vương vào cung. Chỉ có hắn mới có thể xoay chuyển càn khôn lúc này."

Lời vừa dứt, một bóng dáng mảnh mai, thanh thoát bước ra từ sau bức rèm châu. Đó là An Tư, người con gái út của Thái Thượng Hoàng, cũng là em gái ruột của Vua Nhân Tông. Nàng vừa tròn mười sáu, dung mạo thanh tú như hoa quỳnh trong sương sớm, đôi mắt trong veo phản chiếu sự thông minh và kiên nghị.

An Tư vốn không thích thú với những trò thêu thùa, trang điểm như những tiểu thư khuê các khác. Thay vào đó, nàng say mê đọc sách, học binh pháp, thậm chí còn lén học kiếm thuật với các thị vệ trong cung. Nàng hiểu rõ tình hình đất nước, đau đáu trước nỗi lo vận mệnh dân tộc.

"Phụ hoàng, hoàng huynh," An Tư nhẹ nhàng gọi, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân. "Con có một thỉnh cầu."

Thái Thượng Hoàng và Nhân Tông cùng nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Từ trước đến nay, An Tư luôn là một người con ngoan, ít khi xen vào việc triều chính.

"Con muốn nói gì?" Thái Thượng Hoàng hỏi.

An Tư hít một hơi thật sâu, ngước nhìn hai người thân yêu nhất của mình. "Con biết, quân Nguyên Mông kéo đến với dã tâm thôn tính Đại Việt. Chúng không chỉ muốn đất đai, mà còn muốn biến chúng ta thành nô lệ. Nếu chúng chiếm được Thăng Long, dân ta sẽ lầm than, xã tắc sẽ nguy vong."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-thang-long-an-tu-cong-chua-truyen/1.html.]

Nàng dừng lại một lát, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Thái Thượng Hoàng và Nhân Tông. "Con nghe nói, quân Nguyên Mông khét tiếng háo sắc. Nếu chúng ta có thể dùng sắc đẹp để trì hoãn bước tiến của chúng, thậm chí là làm suy yếu ý chí chiến đấu của chúng... thì tại sao chúng ta không thử?"

Trong điện Càn Nguyên bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Các quan đại thần há hốc mồm, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Một số người bắt đầu xì xào bàn tán, cho rằng An Tư còn quá trẻ để hiểu chuyện, hoặc cho rằng ý tưởng của nàng quá nguy hiểm và điên rồ.

Thái Thượng Hoàng và Nhân Tông cũng sững sờ. Họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng chính con gái, em gái mình để đối phó với giặc. Đó là một quyết định quá khó khăn, quá đau đớn.

"An Tư," Vua Nhân Tông run giọng nói. "Muội có biết muội đang nói gì không? Muội là công chúa, là người con gái được trân trọng nhất của Đại Việt. Ta không thể..."

"Hoàng huynh," An Tư ngắt lời Nhân Tông, giọng nói kiên quyết hơn bao giờ hết. "Đừng lo cho con. Con biết mình đang làm gì. Con không sợ hy sinh, con chỉ sợ nước mất nhà tan. Nếu con có thể đổi sự an nguy của đất nước bằng tuổi xuân của mình, con nguyện dâng hiến."

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng ngời, tràn đầy lòng yêu nước.

"Con xin thề, dù phải sống giữa quân thù, con vẫn sẽ một lòng hướng về Đại Việt. Con sẽ tìm mọi cách để giúp quân ta đánh đuổi giặc ngoại xâm, bảo vệ giang sơn."

Nghe những lời gan ruột của An Tư, Thái Thượng Hoàng và Nhân Tông không khỏi xúc động. Họ hiểu rằng, đây không chỉ là một lời nói bộc phát của một cô gái trẻ, mà là một quyết tâm sắt đá, một tấm lòng son sắt vì dân vì nước.

"Phụ hoàng," Nhân Tông quỳ xuống trước Thái Thượng Hoàng. "Xin người hãy cho phép con được làm theo ý nguyện của An Tư. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể câu giờ, củng cố lực lượng, chờ Hưng Đạo Vương trở về."

Thái Thượng Hoàng nhìn An Tư, nhìn Nhân Tông, rồi lại nhìn các quan đại thần đang quỳ rạp dưới điện. Cuối cùng, ngài thở dài một tiếng nặng nề.

"Được," ngài nói, giọng nói run run. "Ta đồng ý."

An Tư quỳ xuống tạ ơn Thái Thượng Hoàng và Nhân Tông. Nàng biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai và thử thách. Nhưng nàng đã sẵn sàng. Vì Đại Việt, nàng sẽ không lùi bước.

Gió vẫn thổi mạnh trên sông Hồng, mang theo những đám mây đen kịt che khuất bầu trời. Một cơn giông bão lớn sắp ập đến, và số phận của cả một quốc gia đang treo lơ lửng trên sợi chỉ mong manh.

 

Loading...