Một lúc , mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng cô gái nhỏ giường. Cô gái của rốt cuộc cũng trở về, còn mang đến cho một niềm vui bất ngờ nhất đời . Chỉ vì điểm mới thể tha thứ cho việc năm đó cô trốn , thậm chí tha thứ cho việc cô từng ý niệm đính hôn với tên đàn ông khác trong đầu.
Từ nay về , chỉ cần cô tình nguyện tâm ý ở bên cạnh , cũng sẽ tâm ý với cô.
***
Phụ cận trường đại học S
Nằm giờ rưỡi chiều, cánh cửa lớn của nhà trẻ công náo nhiệt những tiếng xôn xao, lớn lục đục tới đón tiểu bảo bối của nhà về.
Bọn nhỏ ở trường cả ngày thấy nhà bắt đầu giở các trò nũng, lôi kéo tay lớn đòi cái cái , các bác bảo vệ cửa vui vẻ hớn hở bọn trẻ lượt về.
Trước cửa phòng bảo vệ, một bé trai lưng đeo cặp sách màu xanh nhạt đang lẳng lặng ghế đợi nhà tới đón. Bàn tay nhỏ nhắn của bé đặt đầu gối, tư thế nghiêm chỉnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần ngắn, các đường nét gương mặt chiều sâu, giống một đứa bé lai, làn gió khẽ lướt qua mái tóc đen mềm mại của bé, trông vô cùng đáng yêu.
Vì ngoại hình quá xinh xắn nên hầu hết qua đường đều tự chủ bé vài , nhưng gương mặt nhỏ nhắn của bé trai xinh hề cảm xúc gì. Chỉ khi bạn nhỏ cạnh bé lao chạy ngoài cửa chính lao trong lòng ba thì đôi mắt sâu và đen như ngọc thạch mới hiện lên một vẻ hâm mộ cùng khát vọng.
“Hạo Hạo , ông của cháu tới đón cháu kìa!” Bác bảo vệ ngoài cửa thò đầu , ha hả ngoắc tay với bé, đó đầu vội vàng chào hỏi ông giáo già: “Giáo sư Trần, hôm nay tan lớp muộn ạ!”
Ông giáo già tóc hoa râm, gương mặc hiền hậu, đeo mắt kính, tay còn cầm một tập giáo án dày cộm gật gật đầu với bác bảo vệ, đó xoay dắt tay bé đến cửa.
“Đi thôi Hạo Hạo.”
“Ngạy mai gặp nha Hạo Hạo.” bác bảo vệ lời tạm biệt với bé nhịn mà định dùng tay sờ đầu nhỏ một cái. bé nghiêng đầu , tránh né bàn tay bác, cho bác sờ , vài bước mới vươn cánh tay nhỏ bé vẫy vẫy với bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-98-giao-uoc-voi-anh.html.]
Ông giáo già xin bác bảo vệ, bác bảo vệ , ông nắm tay bé rời .
Mê Truyện Dịch
Người dân cư trú ở đây đa phần đều là giáo viên công chức trong thành phố, thiện với , dọc đường thỉnh thoảng vài quen chào hỏi . Ông giáo già nắm tay bé chậm rãi trong con ngõ nhỏ, vài chiếc ô tô ấn còi inh ỏi lướt qua, thỉnh thoảng còn thấy một đám con nít tranh khoe khoang món đồ chơi tay .
Ông giáo già nghiêng đầu bé tên Hạo Hạo. Trên gương mặt nhỏ nhắn của bé vẻ hâm mộ với những món đồ chơi của các bạn nhỏ. Ông lão thở dài trong lòng. Không ba nhẫn tâm thế nào là thể đành lòng bỏ rơi một đứa trẻ đáng yêu thế ?
Năm đó trong lúc vô tình nhặt một đứa trẻ bỏ ngoài cửa, mà đôi bạn già bọn họ lòng c.h.ế.t từ khi đứa con gái , vì bọn họ nhận nuôi đứa trẻ . Không ngờ tới đứa trẻ theo hai họ là đứa trẻ ít , còn trưởng thành sớm.
Từ nhỏ, Hạo Hạo ít , trầm mặc, hoạt bát, non nớt như những đứa trẻ cùng tuổi cả ngày chạy theo lớn đòi kẹo, cũng đáng yêu chạy chơi đùa với bạn cùng tuổi. Đứa trẻ ba bên cạnh giống như mấy ngày liền thức ăn bụng.
Đáy mắt ông giáo già hiện lên một chút thương xót, vuốt ve bàn tay của bé, “Hạo Hạo, hôm nay bảo bà nội vằn thắn cho chúng ăn ?” Ông dùng giọng từ ái hỏi.
Cậu bé thấy thì mấp máy môi, gật gật đầu, “Vâng ạ!”
Một già một trẻ nắm tay , chuẩn quẹo ngã ba phía , đột nhiên, đầu bên ngõ một chiếc mô tô qua, vì tốc độ cao nên ông giáo già chỉ kịp xoay bảo vệ bé, mắt thấy chiếc mô tô sắp tông hai , lái xe vội đảo tay lái để chiếc xe lệch sang bên .
“Rầm!” một tiếng, đối phương cùng chiếc xe ngã xuống mặt hai !
“Aizzz!” Người lái xe ngã xuống đất vô cùng chật vật.
“Không chứ trai trẻ?” Ông giáo già hoảng sợ, khi lấy tinh thần thì tranh thủ vươn tay đỡ đối phương lên.
Người cùng lắm chỉ là một thanh niên mười mấy tuổi, tay dài chân dài, màu da đen, ngoại hình cũng khá. Cậu khoát tay với ông giáo, xoa cái m.ô.n.g từ từ lên, vẻ mặt đáng thương.