“ hận ! hận c.h.ế.t !” Cô gái đang bi thương tới cực điểm lên tiếng.
“Không , em còn cả đời để hận .” Lục Tiến nhếch nhẹ khóe miệng, cúi hôn lên bầu n.g.ự.c mềm của cô.
Cô gái bên sớm còn sức giãy dụa, mái tóc mất trật tự, quần áo chỉnh tề, thể yêu kiều lộ hơn phân nửa.
“Lục Tiến, hận .” Cô nhúc nhích, chỉ vô thần tối tăm nhẹ nhàng , mặc cho thở dài dùng ngón tay cởi bỏ thứ che đậy cô.
“Nỗi đau khổ đáng sợ nhất đời từng trải qua .” Cô ngửa giường lớn, chảy nước mắt thì thào .
Vẻ mặt của cô vô cùng thê lương khiến cho đàn ông đang nâng bờ eo nhỏ của cô lên, đang chuẩn nhảy thể yêu kiều, hưởng thụ niềm vui thích cực hạn đột ngột dậy!
Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai méo mó, phút chốc dùng tay nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, cắn răng : “Em đau khổ bằng ? Em …”
“Đứa con, Lục Tiến, một đứa con.” Cô nhắm mắt , khẽ lẩm bẩm, nước mắt chảy mãnh liệt. Cô còn sức để vùng vẫy nữa , cô quá mệt mỏi.
Nỗi nhớ ép buộc đè xuống bởi vì sự xuất hiện của mà cuồn cuộn trỗi dậy.
Mê Truyện Dịch
Cô từng tự cảm nhận sinh mệnh nhỏ từ từ lớn lên trong bụng , bé từng ngoan ngoãn cử động bàn tay cô. Trong bệnh viện, cơn đau tê liệt, sự giải thoát khi đứa trẻ trượt khỏi thế giới , tiếng thật vang, thể nhỏ nhắn hồng hồng.
Năm năm.
Kí ức đau đớn giày vò cô, những cô độc từng bạn với cuộc sống của cô. nỗi đau đớn , xin đừng bắt cô chịu đựng một nào nữa.
“Em cái gì?” Ngoài cửa sổ tiếng sấm rền vang trong cơn mưa tầm tã cho giọng yếu ớt của cô như như , nhưng trong tai Lục Tiến thì giọng nỉ non giống như tiếng sấm rền bên tai, não bộ chấn động, ong ong tác hưởng! Cả Lục Tiến đều cứng , một cảm giác kinh hoàng thể ức chế chấn động.
“Em mới cái gì?” Hắn chậm rãi đến gần sát cô gái đang , nhẹ nhàng mở miệng hỏi. Giọng dịu dàng, như sợ quá lớn tiếng sẽ cho câu biến mất.
Không đợi cô nữa thì đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, “Sơ Vân ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-88-giao-uoc-voi-anh.html.]
Mẹ Thẩm ngoài cửa nhíu mày, mặc chiếc áo khoác ngoài bằng tơ tằm lên đến gõ cửa phòng Sơ Vân.
Chiến tranh lạnh với con gái mấy ngày nay bà cũng thấy vui vẻ gì, ngoài vẫn thấy vẻ cao quý của bà nhưng đến tối, chất lượng giấc ngủ của bà cực kì kém. Hơn nửa đêm bà vẫn ngủ , vốn định xuống lầu nhà bếp lấy nước nóng uống, nhưng lúc qua phòng con gái bà mơ hồ thấy bên trong tiếng và cả tiếng thét.
Bên ngoài mưa lớn, bà cũng chắc lầm nhưng nghĩ mấy ngày nay Sơ Vân đều nhốt trong phòng nên nhất thời lo lắng.
Đợi một lúc thấy ai mở cửa, Thẩm nghiêng tai lắng , bên trong yên tĩnh tiếng động, âm thanh chỉ là ảo giác.
Mẹ Thẩm thoáng qua cửa phòng con gái xuống lầu rót ly nước ấm, trở về hành lang phòng ngủ. vì khi về phòng ngủ bà cảm thấy lòng lo sợ vô cùng, hình như cảm giác sắp mất thứ gì đó. Đến khi cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, rốt cuộc bà nhịn dậy xuống giường mở cửa về phía phòng Sơ Vân nữa.
Hành lang chỉ hai ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng cả hành lang.
“Sơ Vân ?” Thẩm chạy đến cửa phòng con gái, kinh hãi phát hiện cửa phòng lúc nãy còn đóng chặt giờ mở rộng !
“Sơ Vân ?” Bà thất kinh mở đèn phòng lên phát hiện trong phòng .
Lúc lầu truyền đến âm thanh cửa sắt chạy bằng điện bên ngoài mở , Thẩm chạy như bay đến cửa sổ sát đất xuống , đó mắt xanh .
Trong vườn hoa tối mịt đèn đường chiếu sáng, bà thấy một đàn ông mặc đồ đen hình cao lớn, đếm xỉa đến mưa to gió lớn sải bước khỏi cánh cửa sắt! Mà trong tay còn ôm một mặc chiếc áo mưa quân dụng che phủ cẩn thận!
“Sơ Vân….!!!!” Mẹ Thẩm hét lên như tâm thần! Tiếng thét vô cùng sắc lạnh, the thé, đánh thức ba Thẩm và những khác!
“Sơ Vân! Sơ Vân!” Thẩm mặc bộ đồ ngủ bằng nhung, lảo đảo chạy xuống từ lầu hai, liều mạng chạy về phía cửa lớn!
Đến khi bà mạo hiểm vượt qua mưa to gió lớn chạy vọt đến cánh cửa lớn thì chiếc xe màu đen rèm che chậm rãi lái qua.
Mưa to rơi xuống ào ào, xối lên khiến Thẩm ướt đẫm, vô cùng chật vật.