Bên ngoài, các thôn dân đang thu dọn cuộc chiến thảm thiết đường , những t.h.i t.h.ể c.h.ế.t thảm chất đống một chỗ thiêu cháy rụi. Bọn nhỏ băng bó vết thương xong cũng lấy hết vũ khí mang về thôn. Nham Đương cùng các bạn nhỏ dũng đang chồm hổm mặt đất kiểm tra một lượt. Bọn nhỏ cực kì hưng phấn, dựa theo quy củ bọn nhỏ tùy ý chọn lựa những chiếm lợi phẩm . Mà Lục Tiến khi giao cho v.ú nuôi xong cũng bỏ .
Cuộc xung đột diễn hôm nay thể khiến cho quân đội hai bên tìm lí do khai chiến bất cứ lúc nào, báo cho quân địa phương chuẩn sẵn sàng.
Sơ Vân một chiếc ghế trúc, dùng khăn mặt và nước ấm liều mạng lau những dấu vết đáng ghét từng bọn lính chạm , đến khi bên hông và cả hai đùi chà lau thành màu đỏ cô mới thở một , bắt đầu lau vết m.á.u nhàn nhạt.
Dì cả tới đột ngột cho cô , băng vệ sinh v.ú chuẩn cô cũng dùng thế nào. Giằng co một lúc lâu cô mới cực kì mất tự nhiên khỏi nhà tắm.
Đêm nay, vì cô thấy sợ nên v.ú nuôi ôm chăn đệm trong phòng đất ngủ cùng cô. Không lồng n.g.ự.c ấm áp nên chăn bông hình như cũng ngăn cái lạnh của núi rừng.
Chuyện xảy ngày hôm nay thật là đáng sợ. Sơ Vân giường lật qua lật thế nào cũng ngủ , lúc thì nhớ tới câu của Lục Tiến: Bảo bối, em thành phụ nữ . Lúc nhớ tới câu khi v.ú nuôi lau tóc cho cô : cũng may cháu gái , nếu như chuyện năm đó ….
Trời về khuya, bên ngoài bỗng một cơn mưa nhỏ, tiếng mưa liên tục rơi lá cây như một khúc ca ru con ấm áp, rốt cuộc cô cũng mơ mơ màng màng chìm giấc ngủ. Đến nửa đêm, cô Lục Tiến chui chăn đột ngột bừng tỉnh.
“Đừng sợ, là đây.” Thân thể trần truồng của Lục Tiến dán cơ thể cô, làn da vẫn còn những giọt nước lau khô.
“Làm sợ chết.” đang mơ màng ngủ nên cô nhịn đẩy , khi bàn tay nhỏ bé chạm vòm n.g.ự.c trần mới mặc quần áo.
“Có thấy khó chịu ?” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía .
“Ừm bụng khó chịu.” nửa tỉnh nửa mê, cô đáng thương trả lời.
Lục Tiến duỗi tay chậm rãi tiến quần áo cô, đặt lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve. Vùng bụng trướng đau bàn tay ấm áp bao phủ khiến cô thư thái hơn nhiều. Sơ Vân phát tiếng thở dài như một con mèo nhỏ, cuộn rúc trong lồng n.g.ự.c của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-49-giao-uoc-voi-anh.html.]
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến cho lưng ôm càng chặt hơn, rốt cuộc bàn tay to lớn cũng cưỡng sức hấp dẫn của da thịt non mịn, bắt đầu từ từ du động lên . Đến khi bàn tay phủ lên hai luồng mềm mịn của cô thì cô mới kịp phản ứng , ngẩng đầu lên kháng nghị .
“Anh… …ưm” chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng bờ môi của cô, ngăn chặn tiếng phàn nàn của cô. Tiếng mưa tí tách bên ngoài che âm thanh của cô.
Lục Tiến ngậm lấy đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, ngừng mút , thể trong n.g.ự.c càng hôn càng mềm mại cơ hồ như sắp sửa hòa vòng tay của .
Mỗi một khi g.i.ế.c đều dục vọng mạnh liêt. Lúc đây, thật sự hận thể một ngụm mà nuốt chửng cô gái .
Xúc cảm tay non mềm tới cực điểm, dường như sắp sửa bùng nổ!
Hai tay tiến quần áo cô tham lam vuốt ve da thịt mịn màng tinh tế, đó sờ hai nụ hồng tươi mới n.g.ự.c cô. Nụ hoa ấm áp tinh tế chỉ xoa nắn vài cái dần dần sưng lên. Mặc dù cô vẫn trưởng thành nhưng cơ thể cực kì mẫn cảm. Đôi nụ hoa nhỏ đang phát dục đụng trướng đau, huống chi lúc còn vân vê chà xát.
“Ưm…” cái miệng nhỏ nhắn đang chặn của cô phát tiếng kêu sợ hãi, đôi tay dùng sức đánh bả vai rắn chắc của , ngừng lắc đầu như tách khỏi sự dây dưa của hai .
Mê Truyện Dịch
Lục Tiến buông đầu lưỡi cô , xoay đè lên cô, một tay bắt lấy vòng eo nhỏ mảnh mai của cô, một tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ kinh hoàng, chui hõm vai cô khẽ cảnh cáo, “Đừng nhúc nhích, em mà cử động nữa là sẽ thật đấy.” Hắn liên tục phả thở bên tai cô, luồng khí nóng dường như sắp thiêu rụi da thịt cô. Cô lập tức dừng động tác.
“Ngoan nào, gọi tên .” Lục Tiến khẽ nỉ non bên tai cô.
“Lục….Lục Tiến” Sơ Vân ngừng thở hổn hển, trống n.g.ự.c đập liên hồi, run rẩy gọi tên .
“Không như , như nước trong rừng cây , thanh âm nho nhỏ, yêu kiều mềm mại.” Môi Lục Tiến ghé sát vành tai cô, giọng khàn khàn gợi cảm.