Sơ Vân ngơ ngác về phía những dãy núi thấy đỉnh, khu rừng rậm sâu thấy đáy, nửa ngày cũng lên tiếng. Cái thế giới mà quen thuộc ngày càng trở nên xa xôi. Ba, , bà ngoại, em trai, bây giờ họ thế nào? Cô còn thể gặp họ chứ? Trong phút chốc, hai mắt Sơ Vân nhòa lệ. Cô vươn tay vịn lấy tay vịn cầu thang bên cạnh, mềm nhũn trượt xuống, chồm hổm cầu thang trúc vùi mặt chiếc khăn mặt. Cô cố gắng nhịn tiếng xuống nhưng càng ngăn nổi nên chỉ thể dùng khăn mặt lau tất cả uất ức. Một lúc , cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên. Cô trở về chỗ ống trúc, dùng nước suối lạnh buốt rửa sạch mặt một nữa, đó tìm một mảnh trúc mỏng quấn mái tóc dài của lên.
Theo lời dặn của Lục Tiến ăn cái gì đó cũng chỉ là hai gói mì tôm lấy từ xe xuống, rửa sạch cái nồi thiết nhỏ trong nhà bếp nấu mì lên ăn tạm thôi. thứ đối với Sơ Vân vài ngày ăn no thì vô cùng ấm .
Lần đầu tiên cô cảm thấy thì mì tôm rác rưởi mà thường khinh bỉ ngon đến , cô ăn hết sạch sẽ cả tô to.
Mê Truyện Dịch
Lục Tiến xếp bằng đối diện, khi ăn xong thật nhanh thì chống cằm cô chớp mắt. Mái tóc đen nhánh quấn gáy, chỉ vài sợi rủ xuống hai gò má, càng nổi bật lên gương mặt ngọc trắng nõn. Khóe miệng Lục Tiến hiện lên một nụ vui vẻ nhàn nhạt, cẩn thận ngắm cái miệng nhỏ nhắn của cô gái đang ăn, như thấy khóe mắt đỏ ửng của cô.
Đợi đến khi cô ăn xong, tự tay lấy khăn tay chồm qua mặt bàn lau vết mỡ môi cô.
“Cảm ơn, để tự .” Sơ Vân đỏ mặt, đưa tay nhận lấy khăn tay.
“No hả?” Hình như khẩu vị của mèo nhỏ cũng tệ lắm, điều cho Lục Tiến thấy khá hơn một chút.
“Ừm” Sơ Vân gật gật đầu, định dọn dẹp bàn ăn. Hắn nấu thì hẳn là cô dọn dẹp nhỉ?
“Đừng nhúc nhích” Lục Tiến đè tay cô .
“Mấy việc cần em .” Hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô, ý bảo cô bên cạnh .
Sơ Vân mím môi, dậy chậm rãi gần . Lục Tiến nghiêng dùng một tay kéo cô qua, để cho cô lên đùi .
“Trước mắt ở đây một thời gian, em chịu khó một chút.” Hắn ôm lấy cô, căn nhà đơn sơ khẽ với cô.
“Ừm” Sơ Vân nháy nháy đôi mắt to, khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-37-giao-uoc-voi-anh.html.]
Lục Tiến như ban thưởng ấn xuống một cái hôn, đó tiếp tục dặn dò, “Các phòng trong nhà em thể tự do nhưng bên ngoài thì chạy lung tung.”
Hắn dáng vẻ giật của cô, mỉm , “Không giam giữ em mà vì bên ngoài quá loạn lạc.” giải thích.
Thống trị những vùng rừng núi thế dùng đến lực lượng vũ trang và quy tắc thông dụng của quân dân chính quyền, các tổ chức liên minh và chủ nghĩa dân tộc ở đây. Mà chính quyền các dân tộc thiểu ở đây lộn xộn ngừng tranh đấu, thù hận liên miên.
Ở đây lúc nào cũng khói thuốc súng, khắp nơi đều đầy rẫy tội ác cùng bạo lực. Cô gái của hiểu những hiểm ác ở đây chứ?
Lục Tiến gương mặt ngọc của cô, ôm lấy cô nhẹ nhàng dặn dò vài việc nhỏ nhặt. Đây là con mèo nhỏ nhét đôi cánh của để yêu chiều bảo vệ, thể phá lệ để ý trông chừng ?
Cục công an tỉnh Y
Trong phòng tiếp khách lầu hai
Một đôi nam nữ trung niên quần áo chỉnh tề chậm rãi qua thiếu nữ thần sắc c.h.ế.t lặng co rúc mặt ghế. Những thiếu nữ là nạn nhân cảnh sát giải cứu trong chuyên án “8.19” , đây là nhóm thứ hai.
Người phụ nữ trung niên dùng chiếc khăn dường như nước mắt ướt che miệng , sắc mặt của đàn ông trung niên kế bên cũng tiều tụy, đau khổ. Thật bọn họ xem qua danh sách nhưng cũng tên con gái , nhưng hai từ bỏ ý định, họ đích đến xác nhận từng một.
Đi một vòng, ai là Sơ Vân, hai mắt tuyệt vọng của Thẩm nhắm , nước mắt nơi khóe mắt lăn xuống. Nữ cảnh sát gần đó đôi vợ chồng thống khổ thôi cũng tỏ vẻ đồng tình.
“Không còn nữa ? Toàn bộ đều ở đây cả ?” Mẹ Thẩm lau vệt nước mắt nơi khóe mắt , đầu nhẹ giọng hỏi thăm nữ cảnh sát.
“Còn sáu nữa đang ở trong bệnh viện, trong đó hai đang cấp cứu, tạm thời thể xác định danh tính.” Nữ cảnh sát trầm mặc một lát khẽ trả lời.
Hai cô gái cứu về cơ bản trải qua sự hành hạ cực kì tàn ác, nhất là một mất tích cảnh sát quốc tế phối hợp cứu về nước. Lúc ghi chép, nhiều nữ cảnh sát đều run rẩy mà bản ghi chép.