***
Thành phố Cape Town, cộng hòa Nam Phi
“Còn bao lâu nữa thì tới?” Tiểu Huyên ghé cửa sổ phong cảnh xinh bên ngoài ngừng hỏi Euler. Đây là một trong những thành phố xinh nhất thế giới. Nơi chính là chỗ chị Sơ Vân ở ? Thật sự là quá .
“Chúng đến khách sạn , một lát nữa A Tiến sẽ đích tới khách sạn đón.” Euler miễn cưỡng trả lời cô, thỉnh thoảng bàn tay to lớn vuốt ve cặp m.ô.n.g đang nhô lên vài cái.
“Chú đừng như nữa.” Tiểu Huyên nũng nịu cảnh cáo .
“Lấy tay , cho sờ mó nữa, nếu cháu sẽ giận đấy.” Cô gái mặc chiếc váy đai lưng cảnh cáo ông chú hạ lưu đang động tay động chân với .
“Chết tiệt, Tiểu Huyên , m.ô.n.g của cháu lớn hơn .” Euler nheo mắt, khẽ tán thưởng cảm xúc trong tay .
“Chú Euler!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức câu hạ lưu của cho đỏ ửng.
“Cháu xem nó chú sờ cho to lên nó còn đang phát triển hả?” Euler l.i.ế.m môi, nhíu chặt mày vô cùng nghiêm túc đưa vấn đề .
Trên con đường lớn từ sân bay đến khu trung tâm, một chiếc xe màu đen rèm che đột nhiên lượn thành hình chữ S, hai chiếc xe phía còn tưởng rằng gì xảy nên thiếu chút nữa đề phòng khẩn cấp.
Trên chiếc xe, lái xe liếc theo kính chiếu hậu, gian nan nuốt một ngụm nước miếng điều nhấn nút hạ vách ngăn xuống. Đến khi xe chạy khách sạn thì vách ngăn mới nâng lên nữa.
Anh phục vụ da đen cao lớn mở cửa xe cung nghênh vị khách quý nhưng chỉ thấy đàn ông trong xe ngay cả khóa quần còn kéo lên, áo sơ mi cũng cài hết nút, lộ một vòm n.g.ự.c rắn chắc, vẻ lười biếng thỏa mãn, trông phong lưu hạ lưu đến mê .
Đến khi chỉnh xong quần áo, đôi chân dài bước ngoài cửa xe thì phục vụ mới rõ còn một cô gái xinh kiều diễm đang sấp trong xe. mà cũng chỉ thể liếc qua. Người đàn ông khí chất tà mị hoang dã chỉ lạnh lùng một cái khiến một luồng khí lạnh bốc lên từ bàn chân, đó đàn ông cúi bế mỹ nhân quần áo tóc tai đều xộc xệch xuống xe, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong n.g.ự.c thật nhanh khách sạn, thẳng lên phòng nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-191-giao-uoc-voi-anh.html.]
Mê Truyện Dịch
Giữa trưa, Lục Tiến từ nước ngoài về chạy tới khách sạn, tự đưa Euler và Tiểu Huyên lên đảo, mà Euler dẫn theo sắp xếp ở trong khách sạn, mấy đàn ông đại ca vứt bất kì nhiệm vụ gì, chỉ quăng cho một chồng đô la Mỹ, vì mấy mạnh như hổ mới từ doanh trại rốt cuộc cũng hiểu – bọn họ đang một ngày nghỉ thể chạy tứ phía tìm mấy cô em dâm loạn.
“Thật thật ! Nơi đúng là một thiên đường nhân gian!”
Trên hòn đảo nhỏ, Tiểu Huyên dạo cả một buổi chiều hiếu kì kinh ngạc than lên, rốt cuộc cũng còn sức nữa, cảm thán đau lưng mỏi chân phịch xuống chiếc ghế sofa màu trắng mặt.
“Uống nước trái cây .” Sơ Vân bụng nhô lên bên cạnh đưa ly nước cho cô.
Tiểu Huyên ngoan ngoãn dậy, nhận lấy ly nước uống từng ngụm nước trái cây chua chua ngọt ngọt, đó cô l.i.ế.m môi tìm giúp việc lấy thêm một ly nữa. Tiểu Huyên uống nước trái cây xong dần lấy sức nhanh chóng dính lấy Sơ Vân tách .
“Chị Sơ Vân , em nhớ chị chết.” Cô dám đụng bụng chị , cô chỉ thể nhẹ nhàng gối đầu lên đùi chị, vẻ mặt rời xa Sơ Vân lâu gặp.
“Chị cũng nhớ em.” Sơ Vân mỉm vươn tay khẽ vuốt mái tóc gió biển thổi tung của cô.
“Ừm” Tiểu Huyên láu lỉnh như một con mèo nhỏ mặt Sơ Vân hiếu kì thôi chằm chằm bụng chị.
“Chị , bây giờ là trai gái ?” Cô nháy đôi mắt to, hận thể bước bụng chị Sơ Vân xem bên trong là một bé gái xinh xắn một nhóc điển trai.
“Không nữa, ba tháng mà.” Gương mặt xinh tuyệt mĩ của Sơ Vân ửng đỏ, đôi mắt gợn sóng nhộn nhạo, đều tỏa hương vị hạnh phúc cùng dịu dàng.
“Em mặt nhóc con sẽ như thế nào quá.” Tiểu Huyên khoanh chân ghế sofa bụng Sơ Vân, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Không còn cách nào khác, hai nhóc của chị Sơ Vân đều vô cùng xinh đáng yêu!
Tuy Hạo Hạo khá lạnh nhạt nhưng vẻ mặt lạnh lùng của chỉ cho các cô các dì càng yêu thích hơn, mà ngược tiểu bảo bối càng xinh xắn lời hơn cho cô thấy thì lòng mềm nhũn, nhưng cả buổi chiều nay nhóc chơi cùng cô lâu nên bây giờ vẫn còn ngủ, hại cô cái chơi.