Cậu dẫn Tiểu Huyên cánh rừng sâu phía núi, mà phong cảnh nơi rừng sâu xinh . Cỏ dại tự mọc tươi, rậm rạp cao bằng đầu , trong rừng một loại cây kì quái, một chiếc lá xanh nào, ngọn cây mọc những chùm hoa đỏ như máu, rực rỡ.
Hoa dại mọc đầy khắp sườn núi. Xa xa những táng lá dạng xòa ô đậu đầy những con bướm đang tung cánh, gốc cây là một tầng hoa trắng như tuyết mọc tạo thành một tấm thảm nhung, nở rực rỡ, hào phóng kém phần kiêu ngạo.
Có khi còn thể trông thấy con rắn đất cành cây, giống như một nhánh cây thô to quấn quanh táng cây, kĩ còn tưởng là rễ cây, bạn kĩ thì nó cũng sẽ bạn, giớ phút nó đang dùng đôi mắt đen sáng rực trừng mắt liếc đôi thiếu niên cùng thiếu nữ xông rừng.
Xa xa những dãy núi trùng điệp trải dài, trong lớp sương mù mịt mờ bừng lên một sức sống mãnh liệt, trong vùng núi mênh m.ô.n.g , tất cả động thực vật lớn nhỏ vì chịu ít sự tàn sát bừa bãi của con cho nên sinh trưởng vô cùng dạt dào, tự do tự tại.
Những chuyện buồn gần đây của Tiểu Huyên cũng tan biến theo bầu khí thanh mát trong rừng, tựa như màu xám tăm tối trong thoáng chốc bừng sáng trở .
“Aizzz!!!!” Tiểu Huyên một tảng đá lớn giang rộng cánh tay , nhắm mắt hít một thật sâu khí mát mẻ nơi đây.
“Cảm ơn Nham Đương” Sau đó em đầu lời cảm ơn với cùng ngoài giải sầu với .
Nham Đương đút hai tay túi quần bên cạnh em nhún vai, tỏ vẻ chuyện đáng nhắc tới.
Mê Truyện Dịch
Hai tảng đá phía xa xa, câu nào nhưng cũng hề cảm thấy ngượng ngùng gì.
“Trước em còn sợ nữa chứ, đúng là buồn thật.” một lúc , Tiểu Huyên tì cằm lên đầu gối Nham Đương mỉm .
Em sợ Lục Tiến là vì đoạn đường tăm tối em tận mắt chứng kiến Lục Tiến từng bước từng bước g.i.ế.c hết bọn buôn mà mí mắt cũng nhúc nhích. Cảm giác kinh sợ lúc khắc sâu tâm hồn cô bé, thâm căn cố đế, cách nào đổi.
Mà Nham Đương vì khí chất khá giống Lục Tiến cho nên khi ánh mắt lạnh băng của em sợ chết. Bây giờ nhớ thật đúng là ngốc thật, thật bọn họ đều là , tối thiểu thì đối với em là như thế. Chú Euler cũng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-179-giao-uoc-voi-anh.html.]
Nham Đương nghiêng đầu cô thiếu nữ với ánh mắt bắt đầu mờ mịt, thấy đôi mắt to tròn nước mờ mịt như sắp đổ mưa, khẽ rũ mi mắt xuống, vươn tay vuốt đầu cô bé, đó nhẹ nhàng kéo cô gái nhỏ tựa bờ vai tính là quá rộng của .
“Nham , em hiểu vì tự dưng chú như nữa.” Tiểu Huyên nghẹn ngào tựa bờ vai của Nham Đương, khóe mắt lăn xuống một dòng lệ trong suốt.
“Bởi vì là một tên đại ngốc.” Nham Đương về dãy núi phía xa xa, chậm rãi lên tiếng, giọng đang ở trong thời kì vỡ giọng thô cát khó nhưng Tiểu Huyên xong nhịn mà thoáng nở nụ xòa.
“Ừm, chú là một tên đại ngốc.” cô bé nháy nháy đôi mắt đẫm lệ mỉm gật đầu.
Nham Đương thêm gì nữa, chỉ để mặc cô bé tựa vai , cô bé kể từng li từng tí một về chú Euler. Gương mặt đen gầy của thiếu niên nở một nụ nhàn nhạt, chỉ tận sâu trong đáy mắt đen láy đang về những dãy núi ở phương xa mới ẩn hiện một vẻ ảm đạm nên lời.
***
Bữa cơm tối hôm nay diễn ở chỗ Euler
Trong phòng bếp nho nhỏ, nữ đầu bếp loay hoay bận rộn, hận thể mọc thêm hai cánh tay để chứng tỏ bản lĩnh hầu hạ khẩu vị của hai vị đại nhân . Thi thoảng Tiểu Huyên cũng nhà bếp giúp một tay đó bưng thức ăn xong ngoài nhà ăn.
Mùi gà hầm dầu ô dùng thun bùn để thổi lửa xông mũi, khắp con gà tẩm ướp vài loại gia vị đặc biệt, mùi thơm mê đánh úp . Mùi thơm của gạo, thịt lợn rừng kho tàu, cả bàn thức ăn ngon khiến cho thèm nhỏ dãi.
Euler vẻ như khẩu vị lắm. Anh vẫn mang vẻ mặt cảm xúc cô nhóc chạy chạy , cảm thấy khi ngoài về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thoải mái mang theo nụ nhẹ nhàng cho vô cùng chướng mắt, đương nhiên càng chướng mắt với cái tên nhóc thối tha lưng Lục Tiến hơn.
“Canh đến đây.” Tiểu Huyên cẩn thận bưng một to canh nhà ăn, tô canh đặc sệt màu trắng dùng thịt rắn để nấu, ngửi thấy mùi thơm thôi cũng thấy thèm .
“Cẩn thận phỏng!” Nham Đương bước lên vài bước nhận lấy tô canh từ tay Tiểu Huyên đó bưng tô canh đặt lên bàn.