“Hu hu hu chị Sơ Vân ơi” Tiểu Huyên phát tiếng nghẹn ngào.
Sau ngày hôm đó, chị Sơ Vân cái khủng bố g.i.ế.c mang . Em vốn tưởng rằng chị Sơ Vân sẽ ở cùng với em, nhưng bây giờ trong doanh trai lạ lẫm chỉ còn một em. Tuy chú Euler ở đây sẽ ai dám bắt nạt em nhưng em vẫn thấy lo sợ yên, bởi vì ánh mắt những em thật là kì quái. Cho nên bình thường ngoại trừ giặt quần áo hoặc lau dọn phòng cho chú thì em hề dám rời khỏi ngôi nhà trúc.
Vốn chỉ tới đây để lấy quần áo phơi khô nhưng vì em thấy những bông hoa dại xinh đột nhiên nhớ tới chị Sơ Vân. Em nhớ hương vị chị , giọng dịu dàng thánh thót của chị , còn bàn tay mềm mại chị vuốt ve trán khi tránh mưa trong hang động.
Nghĩ đến nhịn mà rơi nước mắt.Không bây giờ chị ? Cái đáng sợ bắt nạt chị đây? Cô bé càng nghĩ càng buồn bã, đôi mắt to cũng rưng rưng.
Đột nhiên, một con chim nhỏ bay qua đậu sào quần áo, móng vuốt nhọn hoắc quét qua quần áo, ngẩng đầu thẳng sào quần áo, Tiểu Huyên chớp đôi mắt nhỏ con chim, mà nó cũng tránh né, ngược còn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c cây sào trúc, trông đáng yêu.
Dù gì cũng chỉ là một cô bé, Tiểu Huyên lập tức gọi nhỏ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn cũng ngừng thật tươi. một giây cô bé mở rộng cái miệng nhỏ nhắn. Sau khi con chim nhỏ ngạo nghễ cây trúc, đột nhiên hạ lưng trắng xuống, phần đuôi chổng lên.
Mê Truyện Dịch
“Phốc phốc phốc” chân con chim nhỏ lập tức hiện lên một đống gì đó màu xanh.
“Aizz!” Tiểu Huyên chồm hổm tàng cây nhảy dựng lên, hổn hển phóng tới cây sào trúc. Con chim nhỏ liếc cô bé một cái vỗ đôi cánh xinh “bành bạch” bay trong rừng.
Xong ! Quần áo vốn thể lấy ngay bây giờ giặt nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương vài vệt nước mắt của Tiểu Huyên trở thành cái bánh bao, khi về phía cánh rừng giậm chân nửa ngày, cô bé bĩu môi kéo chiếc áo bẩn xuống, chạy chầm chậm đến bên giặt nữa, gì còn buồn phiền?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-167-giao-uoc-voi-anh.html.]
Sau khi nhón chân phơi quần áo ướt lên cây trúc, cô bé cố hết sức gom hết quần áo phơi khô đó chậm rãi xếp từng cái giỏ. Chỉ một lát , cô bé ôm giỏ quần áo chỉnh tề rời khỏi bãi đất trống.
Vì bãi đất trống một bên là khe núi cho nên về nhà chính qua một loạt các ngôi nhà trúc, Tiểu Huyên ôm cái giỏ trong tay, nghiêng gương mặt nhỏ nhắn đường chầm chậm về phía nhà trúc.
Cửa ngoài ngôi nhà trúc hai binh sĩ gác, mặc đồng phục màu xanh, đầu đội nón bộ đội, xa xa trông thấy cô bé đến gần, hai liếc một cái, một làn gió thổi qua, mặt hai gã lính khói thuốc s.ú.n.g luyện đến khô ráp hiện lên một vẻ trần trụi, sai đó hai đôi mắt sáng rỡ đánh giá cô gái nhỏ.
Bình thường những phụ nữ cấp chơi chán đều thưởng cho cảnh vệ bên cạnh tiên, đó mới tới phiên bọn họ. Đã gần một tháng nay mà đại ca vẫn chán, con bé trắng trẻo non mịn cho chảy nước miếng đến khi nào mới trở thành phẩn thưởng ban xuống đây? mà cô bé còn quá nhỏ, cũng chẳng mấy gam thịt, đến phiên bọn họ sợ cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Tiểu Huyên như khiến hai chân run lên, sợ hãi thôi ôm chặt chiếc giỏ ngực, như mới cảm giác an . Lúc qua cửa, cô bé còn cảm thấy lưng hai ánh mắt nóng bỏng đang theo, em nuốt nước bọt, nhịn ôm lấy quần áo chạy chầm chậm. Sau khi ánh mắt của tên lính biến mất ngã rẽ, em mới dừng một cây gỗ lớn ngôi nhà trúc, đó buông chiếc giỏ thở hổn hển.
“Phù!!!” Thật sự là đáng sợ.
“A” Đột nhiên căn nhà trúc phía em truyền một âm thanh nức nở yếu ớt, như một con vật nhỏ sắp chết. Toàn Tiểu Huyên dựng tóc gáy trong phút chốc, lập tức xoay về phía .
Ngôi nhà trúc hình như là địa điểm họp tạm thời của một vài tướng lĩnh cấp cao trong doanh trại thì , cái đàn ông gầy teo em hình như cũng ở đây! vì trong phòng của ông truyền đến âm thanh ? Hơn nữa hình như còn là âm thanh của một cô gái!
Trong nhà truyền đến tiếng ngâm nhỏ, Tiểu Huyên trừng lớn mắt về phía phòng ngủ nơi phát âm thanh đó. Sau đó, em sang hai bên một chút. Cảnh vệ tuần tra mới qua đây. Em nuốt một ngụm nước bọt, ôm chặt giỏ quần áo từ từ về phía ngôi nhà trúc.