Sau khi qua từng kho ướp lạnh san sát , Lục Tiến bế con trai kho hàng tầng hầm. Khi đến tầng hầm, đôi mắt xinh xắn của Hạo Hạo lập tức sáng bừng lên.
Trong gian rộng lớn, từng chiếc thùng gỗ xếp chồng lên một cách chỉnh tề, mỗi cái thùng đều lót rơm rạ hoặc bọt biển.
“Ba , cái , con cái !” Hạo Hạo rướn , ngón tay nhỏ chỉ con quái thú màu đen đặt trong góc dùng để mẫu.
“Cái lớn quá bảo bối .” Lục Tiến xoay xuống con trai, vuốt mái tóc mềm mại của bé . Khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa hạng nặng 128099, nhóc ngửa cũng dài bằng còn b.ắ.n ?
Hạo Hạo để ý tới , nhanh chóng chạy về phía con quái thú, vô cùng yêu thích sờ lên nó.
Sau khi xuất hàng hết, Lục Tiến lấy điện thoại gọi cho Euler, “Euler , đám hàng đến muộn hai ngày.”
“À há, muộn hai ngày cũng , nhưng mà A Tiến , sẽ giảm giá 5 triệu đô ?” Đầu bên điện thoại, Euler trở về doanh trại đang cố sống cố c.h.ế.t bẹp giường rầm rì.
“Công ty mới thành lập, còn nuôi hai đứa con trai nữa, Euler .” Lục Tiến nhếch khóe miệng lên.
“Tiền của cũng sắp chất đầy tầng hầm nhà còn gì?” Euler hừ một tiếng, tránh ne hai chữ “con trai”, miễn cưỡng .
“ vẫn ngạc nhiên, mà kiếm cái giấy phép vận chuyển vũ khí hợp pháp thế?” Euler quăng giày khỏi chân hỏi .
“Có giúp liên hệ, vì thế chỉ trả vài chục ngàn đô la Mỹ cho một quan viên thôi.” Lục Tiến khẽ trả lời, dùng ánh mắt ý bảo Nham Đương bắt đầu chuẩn thùng đựng hàng.
“Đương nhiên, mục đích giấy phép là vận chuyển hàng quốc cấm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng vấn đề gì.”
“…” Euler gì.
Một lúc , mới hỏi, “A Tiến , thật sự ý định trở về ?”
Lục Tiến mỉm con trai đang nghiên cứu xem để tháo hết s.ú.n.g bỏ thùng mang về nhà, đáy mắt hiện lên một vẻ dịu dàng. Một lúc , mới trả lời Euler đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của , “Yên tâm Euler, nếu một ngày bên phá vỡ sự hòa bình hiện nay mà khơi mào chiến tranh, sẽ đưa vũ khí miễn phí lập tức xuất hiện mặt .”
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-166-giao-uoc-voi-anh.html.]
“Ba , từ nay về con thể đợi ngủ xuống tầng hầm chơi cái ?” Trở về máy nay, Hạo Hạo hưng phấn cái thùng gỗ chiếm phía , bịt lỗ tai hỏi Lục Tiến.
“Ừ, nhất là đừng để cho .” Lục Tiến tựa ghế , vuốt đầu con khẽ.
“Dạ ! Con sẽ cùng vẽ tranh đánh đàn dương cầm, lúc thấy con mới chơi.” Hạo Hạo gật đầu thật mạnh.
“Rất ” Lục Tiến tán thưởng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của bé.
Hạo Hạo nhận sự cho phép nên ngoan ngoãn chỗ, Lục Tiến thì mệt mỏi chống hai tay đầu, nheo mắt ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, vạn dặm trời , thanh tịnh mây.
Ừm, bây giờ Sơ Vân đang gì nhỉ?
Đang đánh đàn? Hay là đang tản bộ bãi cát?
Hoặc là cái võng thật to ngoài cửa sách?
Hay là cô đang ôm tiểu bảo bối bãi cỏ chờ về?
Mê Truyện Dịch
Thật là chạy nhanh về bên cạnh cô …
Dưới bầu trời rộng lớn vô ngần, chiếc máy bay màu bạc rầm rầm bay qua, chở theo hai cha con đang nóng lòng về nhà, bay thẳng về hòn đảo nhỏ ấm áp…
Những ngọn núi non trùng điệp độ cao hơn ngàn mét so với mực nước biển, trải dài một màu xanh miên man, dãy chồng lên dãy , kéo dài vô tận đến chân trời, biến mất mây mù.
Rừng núi xanh tươi, rậm rạp, doanh trại lưng chừng núi trông như một đám nấm màu nâu, thấp thoáng ngay giữa dãy núi. Trong doanh trại, từng ngôi nhà màu vàng trúc rải rác hai bên con đường đá, phong cảnh mượn ánh sáng mặt trời biến hóa khôn cùng.
Phía một ngôi nhà trúc trong cùng, bãi đất trống trải đá một vài cây trúc thật dài. Trên cây sào trúc còn treo vài món quần áo nam phơi khô. Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu bãi đất trống, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ quét khiến vài chiếc áo T-shirt phơi cây lắc lư, cây cối gần bãi đất trống dây leo quấn lấy, mọc nhiều loài hoa nhỏ đủ màu sắc, trong đó màu đỏ là nhiều nhất, từng chùm từng chùm nhiệt liệt như lửa.
Vẻ cuồng dã, tràn đầy sức sống như mà những chùm hoa dại rừng đỏ như một bóng dáng nhỏ xíu đang bên len lén lau nước mắt. Cô gái nhỏ dám khoc thành tiếng, chỉ dám chồm hổm tàng cây ôm đầu gối lén nức nở, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt mặt.