Đầu bên điện thoại, Euler gì âm thanh tút tút trong điện thoại, vẻ mặt bi phẫn.
Trên con đường nhỏ, một cô gái kiều mỵ da trắng như tuyết mỉm về phía bãi cát, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng đai lưng dài tới gần đầu gối, chân mang dép, mà đôi chân nhỏ trần trụi những viên đá nóng, gió biển ngừng thổi tung mái tóc đen dài đến eo của cô, trông thanh thuần gợi cảm, khiến cảm thấy như một thiên sứ ma mỵ cẩn thận trượt chân rơi xuống nhân gian.
Lục Tiến quăng điện thoại trong tay , đó về phía Sơ Vân, vươn cánh chào đón.
“Đang gì thế?” Sơ Vân đặt tay lòng bàn tay , đó kéo xuống bãi cát.
“Không gì, đang Hạo Hạo chơi với em trai thế nào thôi.” Bên môi Lục Tiến nở nụ khẽ.
Mê Truyện Dịch
Sơ Vân đầu hai tiểu bảo bối bãi cát, khóe môi lập tức hiện lên một nụ vui vẻ. Hạo Hạo đang kiên nhẫn đút nước trái cây cho cục thịt nhỏ, thỉnh thoảng còn cẩn thận dùng khăn mặt lau nước nhiễu khóe miệng cho em trai. Cục thịt nhỏ l.i.ế.m hương vị trái cây ngọt ngào, vui vẻ hoa tay múa chân.
Sơ Vân yêu cùng hai con bên cạnh, đôi mắt gương mặt tinh tế cong cong, vô cùng ngọt ngào. Vẻ mặt cô thỏa mãn nên lời, Lục Tiến thấy thế thì đáy lòng cũng mềm nhũn .
“Hạo Hạo vẽ gì thế?” Sơ Vân quỳ một chân đệm xoay hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt non nớt của Hạo Hạo ôm lấy cục thịt nhỏ yêu thương khẽ hôn lên mái tóc đen mềm mại của bé, đó bức tranh của Hạo Hạo hỏi thăm.
Hạo Hạo hé miệng với một cái, vươn tay kéo bức tranh gần một chút. Bức tranh của vẽ là một bãi biển. Bầu trời bao la xanh thẳm, từng đám mây trắng, đàn chim biển bay lượn, còn vùng biển xanh mênh mông. Trên bãi cát, một đôi nam nữ nắm tay lẳng lặng bờ biển về phương xa, phía bọn họ còn hai bóng dáng nhỏ nhắn đang nắm tay .
“Bức tranh .” Sơ Vân nhịn kinh ngạc khen ngợi, bức tranh sang Hạo Hạo. Đứa bé thật sự quá thông minh, bất kể là học cái gì đều tiếp thu nhanh, điều khiến cho mấy thầy cô giáo Lục Tiến mời về dạy riêng cho nhóc kinh ngạc khó xử. Kinh ngạc vì học sinh của là một thần tài nhi đồng hiếm thấy, dạy một mười, khó xử ở chỗ ngày nào cũng đối phó với những vấn đề phức tạp của nhóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-163-giao-uoc-voi-anh.html.]
mà cũng , bây giờ Hạo Hạo còn mê mẫn vũ khí như nữa mà hứng thú yêu thích nhiều thứ, đàn dương cầm hội hạo điêu khắc, cái gì cũng học . Điều khiến cho Sơ Vân vui vẻ, bởi vì ngày nào cô cũng thể đánh đàn dương cầm với Hạo Hạo, mà lúc chính là thời điểm con hai chuyện mật nhất.
Sơ Vân kinh ngạc khen ngợi màu sắc Hạo Hạo dùng hài hòa, đó hào hứng bừng bừng thảo luận với Hạo Hạo thế nào để điều chỉnh độ hài hòa, bên Lục Tiến chuẩn dậy kiệt tác của con trai thì điện thoại bàn gỗ vang lên. Hắn dừng động tác dậy, rướn lấy điện thoại bàn.
Trong nháy mắt Sơ Vân đang ôm cục thịt nhỏ đầu Lục Tiến. Lục Tiến mỉm với cô, chỉ ừ một tiếng với đầu bên điện thoại cúp máy.
“Không gì chứ?” Sơ Vân đặt con xuống, giẫm mặt cát đến bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Không gì , chỉ là ngày mai đến kho hàng một chuyến.” Lục Tiến vươn tay kéo cô dựa .
“Sao thế? Bên công ty chuyện gì ?” Đôi mắt to của Sơ Vân tràn ngập lo lắng.
Cô cũng hiểu lắm về việc ăn của Lục Tiến, chỉ là thành lập một công ty xuất nhập cảng, thuê một vài chiếc máy bay vận tải tại một sân bay nhỏ, mua một nhà xưởng bỏ hoang tại ngoại ô thành phố đó cải tạo thành kho hàng thịt gà đông lạnh vận chuyển thịt gà đông lạnh cho vài nước chung quanh, khi cũng nhận một vài đơn hàng thí dụ như vận chuyển hàng cho khách châu Phi đến châu Á.
Vào những lúc cao điểm, Lục Tiến thường xuyên về nhà tối khuya, khi còn hai ba ngày, mỗi trở về đều mệt mỏi đến độ hai mắt vằn tơ m.á.u khiến cho cô đau lòng nhưng thế nào mới giúp đỡ . Bắt một đàn ông cho tới bây giờ chỉ đến chơi s.ú.n.g và chiến tranh bắt đầu sự nghiệp thật sự là khó cho .
Thật cô cần cảnh sống quá như . Bãi biển tư nhân, du thuyền xa hoa, biệt thự lộng lẫy, những thứ đều thể bù một ngày ở bên cạnh . Cô cũng thể , cố gắng hết vì cái nhà và cả bọn nhỏ. mỗi cô về việc thì Lục Tiến đều ha ha nhéo mặt cô đến đỏ bừng, đó thở dài ôm lấy cô hôn hôn, còn cắn lỗ tai cô gọi cô là bảo bối ngốc.