Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Giao Ước Với Anh - Chương 157: Giao Ước Với Anh

Cập nhật lúc: 2025-07-10 07:53:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của thấy rõ ràng. của cô, một vĩnh viễn chịu yếu thế, một rơi nước mắt cũng tuyệt đối tha thứ cho phản bội bà.

“Cát An, hãy, hãy với ba …giữ gìn sức khỏe…” Cô cố gắng giữ vững giọng của , tiếp, “Hãy giúp chị với họ một câu, thật sự xin .”

Đêm dài bắt đầu sâu

Xa xa bên , bầu trời một màu đen thấy điểm cuối, phía xa đó sẽ là một thế giới thế nào đây?Sơ Vân đặt điện thoại xuống, rơi nước mắt màn mưa ngoài cửa sổ, như đang ngây dại.

Lục Tiến chạy về biệt thự, mở cửa thấy Sơ Vân đang lẳng lặng chờ về.

“Sao còn ngủ? Hạo Hạo ?” Lục Tiến đến gần ghế sofa, xổm xuống dịu dàng hỏi cô.

“Hạo Hạo ngủ , em đang đợi .” Sơ Vân chầm chậm dậy, quỳ một chân ghế sofa thẳng .

“Lục Tiến, em nghĩ kĩ , em sẽ .” Cô bình tĩnh .

Lục Tiến ngước mắt lên đôi mắt tĩnh lặng của cô.

“Nếu trừ khi chúng cùng .” Sơ Vân , dịu dàng nhỏ.

Giọng của cô nhu hòa uyển chuyển, nhưng Lục Tiến hạ quyết tâm.

“Sơ Vân…” Khuôn mặt Lục Tiến căng cứng, nhất thời khuyên cô thế nào, bởi vì vẻ mặt cô thuần khiết trong sáng đến .

Kinh ngạc, cuồng dại, oán, hối hận chằm chằm, thể cảm thụ tình cảm lẫn lộm của cô.

“Lục Tiến, em từng cầu xin điều gì.” Sơ Vân cố chấp , đôi mắt đen láy lóe sáng khiến hoa mắt.

“Mười lăm tuổi gặp là vận mạng của em, em từng hiểu tình cảm của , cho nên em rời khỏi .”

“Những năm , em cũng thở, cũng chuyện nhưng em cảm giác còn sống.”

“Em cũng từng hận , hận chịu giải thích khiến lòng em thấy , em thể nghĩ thể trở thành chúa tể tình cảm của em, yêu thương em cho em nhiều tình yêu như nhưng em vẫn cảm giác chỗ của trống rỗng.”

Mê Truyện Dịch

Sơ Vân nhẹ nhàng kéo tay Lục Tiến qua, dán lên n.g.ự.c trái của . Hốc mắt cô đỏ bừng, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nhưng cô kiên cường nở nụ .

“Đến khi xuất hiện mắt em thì em mới thật nhiều năm , em là lúc nào, em thích mất .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-157-giao-uoc-voi-anh.html.]

“Lúc em mới hiểu, đời chỉ một mới thể lấp đầy chỗ , khiến nó an .”

“Em chịu cảnh sống trái tim nữa, Lục Tiến .”

“Cả đời , em chỉ cầu xin một , vì em, vì Hạo Hạo, vì dứa con sinh của chúng , đừng đánh nữa.”

“Bây giờ chúng hãy rời !”

Trong phòng khách trống trải, giọng dịu dàng kiên quyết chấn động đáy lòng Lục Tiến. Hắn ngơ ngẩn thẳng cô gái của . Dưới lòng bàn tay là khuôn n.g.ự.c mềm mại cùng tiếng tim đập của cô, thổ lộ nên những cố gắng của cô, sự giãy dụa của cô, tấm lòng của cô.

“Sơ Vân, em khi rời khỏi đây…” Hắn lưỡng lự lên tiếng.

“Em , Lục Tiến và Thẩm Sơ Vân sẽ biến mất.”

“Có lẽ cả đời vĩnh viễn cũng thể liên lạc với bạn bè, vĩnh viễn cũng thể trung quốc, còn cả nơi nữa.”

Sơ Vân nhắm chặt mắt , nước mắt lăn dài thành hàng. Cô yên lặng một giây, dường như đang thầm khẩn cầu thêm dũng khí. Sau đó cô mở mắt , lẳng lặng Lục Tiến.

“Em nguyện ý.”

Cô cam nguyện từ bỏ tất cả lo lắng để cùng rời , cùng mạo hiểm, cùng lưu lạc. Năm đó 15 tuổi chấp nhận khế ước với , cô nguyện ý dùng cả đời tuân thủ lời hứa.

Lục Tiến đôi mắt trấn định của cô, trong bóng đêm thật sâu, bọn họ cứ như . Giữa hai thể dùng lời để , hết thảy tình cảm đều biểu đạt trong ánh mắt.

Giờ phút , trời đất tối đen ngoài cửa sổ như một chiếc lưới vô hình, hình ảnh trong đáy mắt là niềm an ủi duy nhất của họ lúc .

Lục Tiến kéo thật mạnh Sơ Vân trong lòng . Cô để mặc cho ôm, cùng với màn mưa bụi vô tận ngoài cửa sổ.

Trong chốn hồng trần mênh mông, bọn họ cùng cô lập .

Ôm một lúc, giọng lẩm bẩm nhàn nhạt của Lục Tiến vang lên, “Các đúng, mảnh đất thể chịu đựng chiến tranh thêm nữa.”

Con ngươi đen của Lục Tiến lành lạnh ngoài cửa sổ, giọng lộ một chút buồn man mác.

“Anh sinh ở đây, lớn lên ở đây, vì mảnh đất , chiến đấu nhiều năm.”

“Anh cho rằng, cuối cùng một ngày khiến cho nó tự do, nhưng ngờ sự tự do của nó một cái giá lớn là .”

Loading...