Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Giao Ước Với Anh - Chương 154: Giao Ước Với Anh

Cập nhật lúc: 2025-07-10 07:53:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên chiếc bàn hội nghị dài chỉ bật một chiếc đèn lớn, ngoại trừ chỗ đang thì những góc còn đều tối om. Bên chiếc bàn, tổng tư lệnh Dương xong lời của ông trở nên trầm mặc. Lâm Chí Hiền cũng lên tiếng nữa, cả phòng họp chỉ thấy vài tiếng thở nhẹ.

Một lát , tổng tư lệnh Dương mặc một bộ quân trang đột nhiên dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, chắp tay đằng bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Sau một lúc im lặng, căn phòng hội nghị trống trải đột nhiên vang lên tiếng già nua của tổng tư lệnh Dương .

“Hơn một trăm năm , mảnh đất thuộc về nhà Thanh, về do Ấn Độ và Myanmar là thuộc địa của , hai lập cột mốc biên giới ba năm Tuyên Thống (niên hiệu của vua Phổ Nghi) và ba mươi sáu năm Trung Hoa dân quốc là sự sỉ nhục vĩnh viễn của chúng .”

“Sáu mươi năm, bởi vì điều ước xác định biên giới với Myanmar mà trung quốc ở nơi phân chia thành hai quốc gia. Từ đó về , quân phiệt hỗn chiến, nội chiến kéo dài, ngày kháng chiến, chúng cùng nhân dân trung quốc cùng đánh bại quân Nhật Bản xâm lược, hy sinh ít những con ưu tú.”

Ông đầu , chỉ trầm mặc chăm chú bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay đến những dãy núi miên man xa xa.

Lâm Chí Hiền ngẩng đầu lên chỉ thấy mái tóc hoa râm của ông .

“Rất nhiều lãng quên chúng thật cũng là trung hoa, hơn một trăm năm qua, chúng dùng phương thức của để sinh tồn ở nơi núi sâu , cố gắng thoát khỏi cảnh nghèo đói, chiến tranh cùng thuốc phiện, nếu như mệnh may mắn thì hôm nay chúng thể nắm giữ chính vện mệnh của trong tay.”

“Có thể chính quyền độc lập, thể quân đội độc lập của chính . Trong tương lai, chính quyền của chúng sẽ thi hành phát luật và những biện pháp chính trị để thể sánh cùng đại lục trung quốc, sử dụng ngôn ngữ phổ thông cùng văn tự chữ hán, quan trọng nhất là lưu thông nhân dân tệ, liên thông với tín hiệu viễn thông của trung quốc, mang đầu điện thoại cùng Vân Nam…”

“Đây chính là thứ mà chúng luôn cố gắng phấn đấu – thành lập chính quyền hoa, tự trị cao độ.”

“Chúng đánh vài thập niên mới tranh thủ cơ hội , quyết thể buông tha dễ dàng như .”

Tổng tư lệnh Dương thu hồi tầm mắt bên ngoài cửa sổ , xoay Lâm Chí Hiền, dùng vẻ mặt tỉnh táo .

“Chúng cũng thể tiếp tục đánh, vì giữ vững biên cương, chính phủ trung quốc sẽ tiếp tục tạo áp lực với bên .” Lâm Chí Hiền cau mày đối mặt với ông , chậm rãi lên tiếng.

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-154-giao-uoc-voi-anh.html.]

“Không thể đánh tiếp nữa.” tổng tư lệnh Dương chậm rãi lắc đầu.

“Để tranh thủ sự ủng hộ của các quốc gia trung lập, chúng ngăn cấm thuốc phiện và trồng hoa màu thế, kết quả thế nào? Các loại cam bán giá, các loại hương tiêu đều thể sống , cây vải thì cằn cỗi, cây ngô định thu hoạch thì chuột gặm sạch, vất vả mới thu hoạch một lượng sắn lớn nhưng vì nhà máy gia công mà đều hỏng hết…”

Nhắc đến những năm tháng gian khổ, những nếp nhăn mặt tổng tư lệnh Dương đột nhiên sâu thêm một chút.

“Phải tìm cách sinh tồn mới đối với dân chỉ đến cây thuốc phiện mà thật sự hề dễ dàng! Người dân của chúng rốt cuộc còn chịu đựng chiến tranh nữa ! Chiến tranh, sẽ chỉ cho dân ngày càng khốn cùng!”

“Khốn cùng cũng đáng sợ, thiếu y thiếu thuốc cũng đáng sợ! Đáng sợ nhất chính là bởi vì khốn cùng mà tri thức, học khoa học kĩ thuật!”

“Trong 1000 đứa bé thì đến 80% ăn học. Cứ như thế mãi chúng sẽ ngày càng rớt phía .”

“Chúng cần viện trợ quốc tế, nhưng nếu hòa đàm vì sự cự tuyệt của chúng thành công, các thế lực quốc tế ủng hộ chúng cảm thấy thất vọng, thậm chí khả năng sẽ từ bỏ sự ủng hộ âm thầm với chúng !”

đánh trận cả đời , sợ chiến tranh, nhưng nếu như chỉ hy sinh một thể đổi lấy sự an cư lạc nghiệp cho nhân dân cùng thành nghiệp lớn thì gì mà thể?”

Tổng tư lệnh Dương duỗi hai bàn tay đang chắp lưng , rủ mắt xuống quan sát vết chai nghiêm trọng cùng chỉ tay chằng chịt trong lòng bàn tay , đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh ánh mắt do dự của Lâm Chí Hiền.

Lâm Chí Hiền cũng ông , nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi khô sáp lên tiếng: “ nhiều năm nay A Tiến giúp chúng chiếm một nửa địa bàn, vì để hòa đàm thành công mà hi sinh , như thế sẽ…”

“Thế thì ông cứ đổ hết lên đầu .” tổng tư lệnh Dương đột nhiên cắt ngang lời ông .

Loading...