Chỉ mấy câu rời rạc khiến Sơ Vân xanh mắt, nửa ngày cũng phản ứng gì.
“Các , nhanh !” khi truyền đạt hết nội dung cuộc điện thoại, Lâm Bội Bội cô gái chỉ cách một cánh tay, vẻ mặt ảm đạm.
Cô thật sự quá , đến mức khiến cho còn sức mà đố kị. Rủ mắt xuống che giấu đôi mắt đỏ hoe, Lâm Bội Bội một lời xoay bỏ .
“Cảm ơn cô!” Sơ Vân dùng tay ngăn chặn trống n.g.ự.c đập liên hồi, bước lên một bước đưa cây dù trong tay cho cô nàng.
Lâm Bội Bội đẩy thẳng cây dù về phía , tiến lên hai bước dừng , vai run run đó xoay Sơ Vân, “ ghét cô.”
Dưới làn mưa lâm râm, mắt Lâm Bội Bội đỏ hoe mở miệng . Mưa thấm ướt khăn trùm đầu của cô nàng, cỏn cả mắt của cô, gương mặt xinh của cô.
Sơ Vân ngơ ngác, chậm rãi buông chiếc ô trong tay xuống.
“ yêu A Tiến, yêu nhiều năm .”
“ vì một như cô mà ngay cả yêu mến cũng thể.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Bội Bội cố gắng nháy đôi mắt to, quật cường yếu thế mặt tình địch, nhưng hàng mi cong vút của cô nàng từ từ rỉ một hàng nước mắt.
Nước mắt rơi xuống từ hàng mi dài, trượt xuống mặt cô nàng tạo thành một vệt đen trông buồn . Cô nàng nghẹn ngào, dùng sức trừng mắt mà cô ghét nhất.
“Cho nên nhất là các mau chạy , bằng sẽ gài b.o.m gầm xe của hai đấy! sẽ cho bắt cóc cô! sẽ thật nhiều chuyện đáng sợ ma ngay cả cũng thể tưởng tượng đấy!”
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, Lâm Bội Bội trong mưa, hốc mắt đỏ bừng Sơ Vân lớn tiếng oai, nước mắt giàn giụa.
Sơ Vân ở cửa , dịu dàng cô gái rống đáng thương, ánh mắt rưng rưng tràn ngập cảm kích.
“Được, .”
Lâm Bội Bội còn thấy cô nữa, chỉ dùng tay lau nước mắt xoay bỏ . Vừa đầu , cô nàng thấy Lục Tiến.
Lục Tiến trở về từ lúc nào đang ẩn bóng một cây đại thụ cách đó xa. Thấy cô nàng đầu , Lục Tiến về phía cửa lớn.
Lâm Bội Bội ngơ ngác Lục Tiến càng lúc càng gần , yêu mến nhiều năm nay. Cô nàng cố gắng trừng mắt thật to, khắc sâu dáng cao ngất, gương mặt tuấn mỹ của trong đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-152-giao-uoc-voi-anh.html.]
“Cảm ơn” Lúc lướt qua, Lục Tiến nhàn nhạt lên tiếng.
“Em chẳng cần lời cảm ơn của ! Em ghét !” Lâm Bội Bội hai qua cánh cửa biệt thự, n.g.ự.c chua xót khó chịu, chảy nước mắt hô to một câu xoay chạy trong màn mưa.
Trong màn mưa ngớt, Lâm Bội Bội cố hết sức chạy trốn khỏi con đường yên tĩnh bóng .
Cô cố sức chạy, cố sức .
Cố sức thầm trong đáy lòng…A Tiến, tạm biệt.
Bóng lưng bi thương của Lâm Bội Bội dần dần biến mất trong màn mưa bụi mịt mờ. Sơ Vân về hướng cô nàng biến mất, cảm thấy mắt cũng cay cay, chiếc ô trong tay sớm rơi xuống đất. Lục Tiến xoay nhặt chiếc ô lên, che khuất làn mưa nhỏ rơi cô.
“Lục Tiến, cô …” Sơ Vân lấy tinh thần, vội vã vươn tay nắm chặt đôi tay đang cầm dù của Lục Tiến, cho tin tức .
“Anh , đừng lo lắng.” Lục Tiến vươn tay kéo cô trong lòng nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của cô.
Cú điện thoại , cũng là nguyên nhân đột nhiên về nhà gấp. Hắn bao giờ sắp xếp của bên cạnh tổng tư lệnh Lâm, nhưng hai tiếng Nham Đương khẩn cấp thông báo với về một cuộc điện thoại bất lợi cho , nội dung cụ thể thì rõ. Cùng với lời chuyển cáo của Lâm Bội Bội, đại khái cũng đoán chuyện gì.
Sơ Vân vòng tay ôm chặt lấy eo Lục Tiến, nâng gương mặt đang tựa lồng n.g.ự.c lên, vội vàng : “Lục Tiến, chúng thôi!”
“Chúng dẫn Hạo Hạo rời khỏi nơi thôi, trở về trung quốc ? Chúng thể an mà sống ?” Sơ Vân hề nháy đôi mắt to rưng rưng Lục Tiến, đáy mắt đều là vẻ khẩn cầu.
Lục Tiến cúi đầu xuống, con ngươi đen lẳng lặng đôi mắt khao khát của cô.
“ mà ngoại trừ chiến tranh với g.i.ế.c thì gì cả.” Lục Tiến mỉm trả lời.
Đôi mắt to của Sơ Vân lập tức sáng rỡ lên!
“Không cả, em thể ! Em sẽ dùng…ưm” Cô vội vàng lên tiếng nhưng đột nhiên Lục Tiến cúi đầu hôn.
Chiếc ô màu xanh cùng làn mưa mịt mù m.ô.n.g lung che mờ hình ảnh hai đang dán .
Mười đầu ngón tay thon dài của Lục Tiến ôm lấy phần cổ trắng nõn của cô, trượt lên , chui những sợi tóc mềm mại dính gò má cô, nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thâm tình vô cùng hôn lên môi cô.