“Chú Trần, cháu…” Chu Cảnh Diệu há to miệng nhưng lời nào.
“Cảnh Diệu, mục đích chuyến của cháu chú Trần hiểu rõ, bây giờ cũng .” Công chức họ Trần nở nụ , lấy một tấm hình từ trong túi áo của đó chậm rãi đặt tấm ảnh mặt Chu Cảnh Diệu.
“Chú Trần giúp cháu tìm , bắt giữ Lục Tiến đến Yangon cháu cần nhúng tay , nhưng cháu thể mang mà cháu .” Ông tủm tỉm Chu Cảnh Diệu, ghé sát tai khẽ nhắc nhở, “Thật thì nhất định tổng tư lệnh Lâm sẽ đồng ý điều kiện , quyền uy của Lục Tiến trong quân đội cao, nhận lời tùy tiện thể khiến cho binh biến, tay lợi hại cũng khiến ông đau đầu.”
“Chú đoán ông sẽ nhân cơ hội mà tay, tổng tư lệnh Lâm chính là một con cáo già.” Công chức họ Trần nheo mắt , ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Chu Cảnh Diệu cũng thấy câu tiếp theo của ông nữa, chỉ vươn tay cầm tấm ảnh mặt bàn lên. Tấm ảnh mờ, là chụp trộm, nhưng vẫn thể thấy bong dáng xinh hảo của cô gái trong ảnh. Ảnh chụp của Sơ Vân, chỗ trống bên cạnh ảnh chụp địa chỉ căn biệt thự hiện giờ Sơ Vân đang ở.
Mắt Chu Cảnh Diệu tối , cẩn thận sót điểm nào con gái càng thêm xinh hơn so với .
Công chức họ Trần dặn dò Chu Cảnh Diệu khi kết quả thì đừng để lộ tin tức đó vỗ vai nhắc nhở khi về nước thì nhớ cất nhắc vài câu mặt ba mang theo vẻ mặt sung sướng rời khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối, Chu Cảnh Diệu chỉ yên lặng tấm ảnh trong tay. Bên các nước trung lập tỏ thái độ gì về chuyện cho đến khi khỏi, cánh cửa đóng cũng mở miệng hỏi một chữ.
***
“ gặp Lục Tiến!”
Bên ngoài biệt thự, Lâm Bội Bội dùng sức đập cánh cửa sắt, hai gã cảnh vệ trong biệt thự lành ngừng giải thích với tiểu thư Lâm đoàn trưởng ở đây nhưng cho dù cô nàng nổi bão thế nào cũng mở cửa.
Nói giỡn , ai cũng cô tiểu thư Lâm vì Lục Tiến cái gì mà , bây giờ mang theo dáng vẻ la om sòm đến đòi xông , ai mà dám để cho cô nàng ?
Lâm Bội Bội ngoài cửa sắt gấp gáp đến nỗi giậm chân, ngay cả khăn trùm đầu lệch để lộ da đầu cũng chú ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-151-giao-uoc-voi-anh.html.]
Cô nàng chạy cả con đường mới bắt xe, xe dừng bên ngoài khu vực cô tiếp tục chạy đến đây, cô hề cơn mưa xối lên khiến mặt cô trắng nhợt, lớp trang điểm màu khói cũng biến thành gấu mèo. cho dù thì cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện nữa.
“Lục Tiến! Lục Tiến!!!!” Cô để ý đến lời giải thích của cảnh vệ, chỉ dùng sức đánh cánh cửa sắt kêu thật to.
Mê Truyện Dịch
“Làm thế?” Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng hỏi uyển chuyển.
Trong phút chốc Lâm Bội Bội dừng tay , ngơ ngác về phía cô gái thể miễn cưỡng gọi là thướt tha đang về phía cửa . Giọng ngọt ngào, chiếc ô màu xanh, làn váy trắng. Cô thấy khuôn mặt chiếc ô nhưng đôi tay bạch ngọc đang cầu chiếc ô khiến cô nhận đó là ai.
Lâm Bội Bội từ từ thu cánh tay cửa sắt , ánh mắt phức tạp cô gái đang đến bên cạnh cửa. Cô vô cùng chán ghét cô gái , cô khiến cô cảm thấy trở nên thô kệch.
“, gặp Lục Tiến, chuyện quan trọng gặp .” Nửa ngày cô mới cắn môi mở miệng , giọng vốn đang lớn vì nhỏ .
“Lục Tiến thật sự ở nhà, cô thể đợi vài ngày nữa về hãy đến tìm .” Sơ Vân qua cô gái ngoài cửa, nhẹ nhàng trả lời.
Ngay cả giọng cũng dễ như ! Lâm Bội Bội cắn chặt môi, hận thể dùng tay bịt tai là nắm một nắm cát nhét cái miệng của cô để cô lên tiếng nữa.
“Không còn kịp .” Cô dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngẩng đầu lên cô gái bên trong cánh cửa khiến cho cô cảm giác tự ti, đó dùng giọng trầm thấp lên tiếng.
“Cô hãy bọn họ tránh , lời với cô, quan trọng.”
Sơ Vân sửng sốt trong chớp mắt, cô cô gái ngoài là ai nhưng cô cảm giác cô gái giống như đến đây gây sự.
Dưới mệnh lệnh của cô, hai cảnh vệ tránh vườn hoa, đó cô vươn tay mở chốt cổng chính . Lâm Bội Bội chịu nhận lời mời của cô mà nhà, thậm chí Sơ Vân đưa dù cho . Cô nàng cứ ngoài biệt thự như , lau nước mưa mặt hạ thấp giọng nội dung cuộc điện thoại thấy cho Sơ Vân .