Trên ngôi nhà trúc cách đó xa, ba hai lớn một nhỏ lầu hai xuyên qua khe hở của cây lá đoàn xe đang chầm chậm lái qua con đường đá. Lúc tới gần ngôi nhà, đoàn xe giảm tốc độ một chút, Lục Tiến hạ cửa sổ xe xuống, về phía ngôi nhà với Sơ Vân và Hạo Hạo, đó dùng khẩu hình với Sơ Vân hai chữ “chờ ”.
Sơ Vân kéo Hạo Hạo tiến sát rào chắn, gật đầu nở một nụ dịu dàng với , Hạo Hạo dùng bàn tay đang vẫy vẫy ba bỗng nắm chặt , tỏ vẻ nhất định sẽ chăm sóc cho thật , khiến cho Lục Tiến nhịn bật .
Tiểu Huyên mặc quần áo kín đáo lúc xe dừng khẽ liếc trong xe, khi đối diện với tầm mắt nóng rực cô lập tức thu tầm mắt , xoay rời khỏi rào chắn.
“Nhóc con, còn đến c.h.ế.t chịu thừa nhận quan tâm .” Euler khẽ vài tiếng, đột nhiên cảm thấy tâm trạng trở nên .
Chiếc xe quân dụng chở đầy vũ khí và binh lính dần dần khỏi cửa chính của doanh trại, cuối cùng khi chiếc cuối cùng vượt khỏi phạm vi tầm mắt, Sơ Vân buông bàn tay đang đặt lên lan can , sờ cái đầu nhỏ của Hạo Hạo, “Vào thôi.”
Đến khi nhóc ngoan ngoãn phòng, Sơ Vân đầu về phía Tiểu Huyên chỉ mấy ngày gặp mà thêm một chút hương vị kiều mị.
“Tiểu Huyên , em đang lo lắng cho Euler ?” Cô khẽ hỏi cô bé còn đang mang vẻ giật về phía cửa chính.
“Vâng, còn chị Sơ Vân thì ?” Tiểu Huyên khẽ gật đầu.
“Lo lắng chứ, nhưng chị tin sẽ bảo vệ cho .” Sơ Vân mỉm .
Mê Truyện Dịch
“Bởi vì hứa với chị, chị tin tưởng .”
Tiểu Huyên ngơ ngác nụ đến hoa mắt mà cô thích nhất gương mặt của chị Sơ Vân, đột nhiên như nghĩ thông suốt vấn đề vẫn còn vướng mắc lâu nay. Niềm tin, thì giữa hai quan trọng nhất chính là niềm tin.
Cô bé theo hướng đoàn xe rời , qua nụ dịu dàng mặt Sơ Vân, phút chốc gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng, nửa ngày mới cúi đầu lí nhí trả lời Sơ Vân, “Vâng, em nghĩ em cũng tin tưởng chú .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-141-giao-uoc-voi-anh.html.]
***
Từ sáng sớm khi thức dậy thì tổng thư kí của quân độc lập miền bắc Myanmar cảm thấy tinh thần bất an tập trung. Từ khi Lục Tiến bình yên trở về, hai ngày nay ông hề một giấc ngủ yên lành.
Lúc thông báo lịch trình của Lục Tiến với bên ông cũng hề để bất kì dấu vết gì, lẽ thể tra là do ông mật báo mới , nhưng vì ông căng thẳng như , căng thẳng đến mức nhắm mắt là thể trông thấy ánh mắt ngoan độc của trẻ tuổi .
là già thật , hít thở một , An Trí thầm mỉa mai là ông già mấy chục tuổi mà vì tin tức trở về an mà mất ngủ hai đêm liền, gì ông cũng là lãnh đạo cấp cao của quân độc lập, nếu tìm thì chắc cũng chẳng thể tay với nhỉ? Mặc kệ , cứ chiếu theo bình thường mà , đừng để cho đem lòng sinh nghi là .
Suy nghĩ một hồi thấy yên tâm , An Trí quần áo tập thể dục buổi sáng, chuẩn dẫn theo cảnh vệ ngoài chạy một vòng luyện công buổi sáng.
Trước lúc khỏi cửa, khéo hầu cũng mang đến một khẩu Fuji nhập khẩu qua cọ rửa sạch sẽ, ông vươn tay nhận lấy khỏi nhà.
Sáng sớm, con đường nhỏ ngoài biệt thự vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng vài cưỡi xe ô tô đến đây tập thể dục buổi sáng, ông khỏi nhà rẽ một con đường nhỏ gặm một quả táo chuẩn ăn xong sẽ bắt đầu chạy bộ như bình thường.
“An Trí!” Đột nhiên cách đó xa truyền đến một tiếng gọi khẽ, giọng bình tĩnh cảm xúc, chỉ giống như một hàng xóm chào hỏi ông .
An Trí ngạc nhiên đầu , bất thình lình thấy một lái xe mô tô giơ họng s.ú.n.g đen nhắm …
Tiếng s.ú.n.g trong vườn hoa sáng sớm rõ ràng, khi tổng thư kí quân độc lập An Trí cùng cảnh vệ theo dùng s.ú.n.g tự động b.ắ.n c.h.ế.t ở cự ly gần, phơi thây ngoài cửa biệt thự riêng, mà điều cho từ xa chứng kiến khiếp sợ là hai gã diện mạo bình thường cầm s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t mục tiêu cũng bỏ ngay lập tức mà còn chút hoang mang tới gần t.h.i t.h.ể kiểm tra xem thật sự c.h.ế.t . Trước khi , thậm chí bọn họ còn dùng s.ú.n.g tự động tiến hành b.ắ.n phá một lúc mới nghênh ngang bỏ .
Mọi khiếp sợ tới cực điểm lâu cũng dám tới gần xem xét, để mặc hai t.h.i t.h.ể thê thảm cứ bày ở đó, mà bên cạnh t.h.i t.h.ể vẫn còn sót quả táo ông mới ăn hết một nửa cùng với điện thoại.