Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Giao Ước Với Anh - Chương 134: Giao Ước Với Anh

Cập nhật lúc: 2025-07-10 07:53:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trời sắp mưa, cơn mưa thể sẽ lớn.” Lục Tiến cũng dừng nheo mắt quan sát sắc trời, vì oi bức nên da thịt màu mật ong của đẫm mồ hôi, mà khi mồ hôi thánh thót rơi ngừng chảy dọc theo từng đường cong rắn chắc cơ thể xuống lưng quần.

“Qua bãi sông phía hãy tìm chỗ tránh mưa.” Lục Tiến kép tay Sơ Vân tăng tốc về phía lòng sông phủ kín đá cuội cách đó xa.

Mưa to trong rừng rậm thể trở nên cực kì nguy hiểm, khi cơn mưa kéo đến, bọn họ tìm một chỗ tránh mưa.

Mới mấy bước thì trong bụi cỏ cách đó xa truyền đến tiếng xột xoạc, Lục Tiến nhíu mày buông tay Sơ Vân , tiến lên vài bước dùng chân nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ sang một bên, chỉ thấy một con rắn hổ mang dài hai ba mét giống như buộc một cái lò xo đang chuẩn tấn công bọn họ.

Lục Tiến dùng thanh chủy thủy màu bạc trong tay quét qua đó thu . Đầu rắn c.h.é.m đứt văng sang một bên, thể thô to của con rắn ngừng giãy dựa mặt đất.

Mê Truyện Dịch

Sơ Vân kế bên hiếu kì ngây rắn đang ngừng ngọ nguậy mặt đất vài giây, đó nhịn mà nôn ọe.

Thấy Sơ Vân vẻ ghê tởm, Lục Tiến vốn định dùng rắn bữa trưa hôm nay chỉ đành buông tha cho món ngon sắp đến miệng.

Sơ Vân nôn ọe một lúc mới hết tranh thủ thời gian dậy chuẩn cùng Lục Tiến rời khỏi rừng cây, về phía bãi sông xa xa. Sau khi mắt thấy chỉ còn hai ba mươi mét là thể khỏi rừng cây, Lục Tiến đột nhiên biến sắc, dừng bước một gốc cây đại thụ.

“Sao thế?” Sơ Vân túm lấy tay , khó hiểu hỏi.

Lục Tiến trả lời cô, chỉ xoay cúi xuống, lấy tay nhẹ nhàng đẩy cây cỏ dại sang một bên. Sau khi cỏ dại đẩy , bên lộ một biển báo hình vuông loang lổ, biển báo khắc một chiếc đầu lâu màu đen và hai khúc xương bắt chéo .

Lục Tiến chậm rãi lên, rừng cây tĩnh mịch lưng sang bãi sông cách đó vài chục mét, đó lắc đầu thật thấp, “Bảo bối , chung quanh cánh rừng đều mìn, chỉ sợ qua khu vực gài mìn dài vài chục mét mới đến bãi sông bên .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-134-giao-uoc-voi-anh.html.]

Sơ Vân trừng lớn mắt.

Lúc , trời âm u, trung một hồi sấm mờ mờ ảo ảo. Bầu khí một chút gió. Những loại sâu nhỏ trong bụi cỏ bốn phía cũng phát tiếng kêu.

Mưa to kéo tới.

Chuôi thanh chủy thủ cột chặt nhánh cây ngừng nhẹ nhàng đ.â.m sâu mặt bùn đất, đến khi mũi đao chạm một vật cứng khác thường mới chuyển hướng đ.â.m chỗ khác, khi mò chỗ lớn bằng một bàn chân mới thể an đặt chân thì Lục Tiến mới nhẹ nhàng giẫm lên khối đất đó.

Dưới sự thăm dò của Lục Tiến, Sơ Vân cẩn thận giẫm lên dấu chân của Lục Tiến về phía . Quay đầu , bọn họ một hai chục mét, lưng là con đường nhỏ uốn eo dấu chân tránh mìn, mà chỉ còn hơn mười mét là bọn họ thể vượt qua bãi mìn đến bờ sông.

Lục Tiến hết sức tập trung, mở từng tấc đường một. Tốc độ của chậm, vì dụng cụ thích hợp, hơn nữa mấy vận động xé rách miệng vết thương vai, ngón tay như đang run lên, bởi mỗi tiến thêm một bước đều gian khổ lạ thường.

Không khí trong rừng oi bức đến cực điểm, mồ hôi của ngừng chạy qua thái dương nhỏ xuống bùn đất, nửa trần trụi đẫm mồ hôi, Sơ Vân theo cố gắng quấy rầy , cái trán trắng nõn đầm đìa mồ hôi, là vì khí quá oi bức vì căng thẳng mà cô khó chịu đến nỗi thở nổi.

Chỉ chốc lát , một đám mây đen dày đặc ùn ùn kéo đến. Trời tối cực nhanh, cánh rừng vốn ánh sáng càng trở nên âm u, bầu khí oi ả bỗng một làn gió, một chuỗi tiếng sấm ầm ầm oanh tạc tựa như đang đánh bên tai, chấn động tâm lí con .

Thời gian đợi , Lục Tiến ngẩng đầu lên sắc trời, buông nhánh cây mồ hôi ướt sũng trong lòng bàn tay , dặn dò Sơ Vân theo sát nữa tập trung tiếp tục mở đường.

Đi thêm vài mét nữa, bầu trời bắt đầu trút xuống một cơn mưa, từng giọt mưa lớn như hạt đậu nện xuống lá cây đỉnh đầu hai , phát âm thanh rào rào, Sơ Vân ngoan ngoãn theo Lục Tiến, vươn tay lau hạt mưa rơi mặt , đôi mắt to vẻ lo lắng về phía Lục Tiến đang xổm dò đường. Không cô lo lắng mưa to sắp kéo đến, cũng sợ hãi thể giẫm mìn, cô chỉ đang lo cho vết thương đang rướm m.á.u của Lục Tiến.

Loading...