Bọn chúng khẩn trương chăm chú mặt nước, ước chừng mưới giây say, dọc theo hạ du con sông xuất hiện vài vằn nước.
“Đuổi theo!” Sau khi tìm mục tiêu, mấy gã áo đen xoay nhảy xuống cầu.
Mê Truyện Dịch
Một cư dân tận mắt chứng kiến thảm kịch hoảng sợ thét chói tai chạy tán loạn, hiện trường vô cùng hỗn loạn thể khống chế , trận tập kích bằng b.o.m cũng đồng thời dẫn tới sự đề phòng của binh lính vũ trang hai bên, mà đến khi binh lính mò mẫm tiếp cận đến hiện trường vụ nổ thì chỉ thấy một chiếc xe tải mở rộng cửa cùng hai chiếc xe việt dã b.ắ.n nát , hàng rào chắn bên cạnh vắt vẻo vài t.h.i t.h.ể c.h.ế.t thảm, mà cây cầu nhỏ cũng còn bóng dáng của kẻ tập kích tập kích nữa.
***
Lục Tiến xong câu “ngừng thở” thì Sơ Vân cùng dùng lực hít một thật dài. Tuy cô vẫn kịp hiểu chuyện gì xảy nhưng với sự tín nhiệm từ đến giờ với Lục Tiến thì thể cô phản ứng nhanh hơn đại não một chút. Cô Lục Tiến kéo nhảy xuống cầu, rơi thẳng xuống nước sông.
Lạnh buốt, đen kịt, đục ngầu.
Dưới áp lực của nước, nước sông đục ngầu lập tức chui tai mũi Sơ Vân, thiếu chút nữa cô sặc đến khoang mũi, khi dùng sức nín thở, cô dám mở mắt , chỉ cố gắng ngừng thở.
Khi chìm trong nước, Lục Tiến cũng kéo cô lên khỏi mặt nước mà vẫn ở trong nước nhanh chóng kéo cô bơi .
Vài phút đồng hồ , lưng truyền đến âm thanh viên đạn xuyên nước, một tên lính bơi theo Lục Tiến đạn xuyên qua đùi phát tiếng kêu đau đớn vẫn bơi theo bọn họ, còn Lục Tiến vẫn kéo Sơ Vân bơi trong nước.
Bơi theo nước sông cũng mất quá nhiều sức, mà mặt sông khá phẳng lặng nhưng thật tốc độ dòng chảy hề chậm, khi Sơ Vân nín thở đến sắp sửa nghẹt thở thì Lục Tiến kéo cô khỏi mặt nước, đó hai leo lên bờ tại một khu vực khá rộng lớn ở Myanmar.
Sau khi chật vật leo lên tới bờ, Sơ Vân thở hổn hển nhanh chóng phía , lúc bọn họ cách xa chỗ sông nhảy xuống lúc nãy, nhưng vẫn thể loáng thoáng thấy đầu nhấp nhô sông.
“Đi mau!” Lục Tiến hít một thật sâu kéo Sơ Vân .
Bất chấp quần áo ướt đẫm dính , Sơ Vân nhanh chóng theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-129-giao-uoc-voi-anh.html.]
“Á!” Sau khi vững ngẩng đầu lên Lục Tiến, phút chốc Sơ Vân phát tiếng kêu sợ hãi!
“Lục Tiến, lưng của ….”
Bờ sông hắt lên ngọn đèn từ bờ đối diện, ánh sáng yếu ớt, Sơ Vân trợn tròn hai mắt!
Giờ phút chiếc áo thun dán phía lưng Lục Tiến nhuộm thành một màu đỏ tươi, vài chỗ cánh tay, lưng hiện vết thương thật sâu!
“Anh ! Rời khỏi đây !” Lục Tiến đầu , kéo Sơ Vân chạy thật nhanh qua bãi sông tiến một rừng chuối tây âm u, theo mỗi bước tới của , vết thương lưng ngừng chảy máu, tạo thành giọt nước dần dần theo vạt áo nhỏ xuống mặt đất.
Sơ Vân thấy lưng ngừng chảy m.á.u mà nước mắt lã chã tiếng động ngừng chảy xuống gò má, nhưng cô để tiếng phát từ cổ họng, chỉ cắn chặt môi, dốc sức chạy .
Vì thỉnh thoảng sẽ thôn dân trèo đèo lội suối qua nên tạo thành một con đường gập ghềnh uốn lượn dẫn xuống chân núi, lúc ẩn lúc hiện trong khu rừng rậm biến mất phía dãy núi.
Đi xuyên qua vài hộ dân sinh sống ven bờ sông, hai dọc theo con đường núi nhỏ chui một khu rừng rậm mênh mông.
Khi tiến rừng, Lục Tiến dẫn Sơ Vân rời khỏi con đường mòn cỏ mọc cư dân nơi đây giẫm trụi lủi. Đi thêm mười phút, Lục Tiến ngừng một tảng đá ẩn lùm cây.
“Nghỉ ở đây một chút ngay bằng sẽ những kẻ đuổi kịp.” Lục Tiến buông tay Sơ Vân thoáng qua cảnh chung quanh, sắc mặt bởi vì còn chút m.á.u mà trở nên trắng bệch.
“Lục Tiến , vết thương của …” Sơ Vân dùng tay lau nước mắt mặt vịn lấy cánh tay hỏi han về vết thương của , nhưng trong rừng cây trăng tăm tối, hai mắt cô như bôi đen, chỉ thể loáng thoáng thấy hình dáng của Lục Tiến.
“Ngoan nào, chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng sợ.” Lục Tiến vỗ vỗ bàn tay cô khẽ trấn an cô một câu, đó đầu về phía bụi cỏ bắt đầu tìm kiếm.Chỉ một lát , nhổ tận gốc vài cành hoa thảo dược màu tím từ một góc ẩm thấp ẩn núi đá.
“Giúp xử lý mấy cành cây đó.” Lục Tiến ném bó thảo dược ẩm ướt xuống mặt đất, đưa lưng về phía Sơ Vân xếp bằng , rút cây chủy thủ mang theo bên , nhanh chóng bắt đầu cắt chiếc áo thun từ phía .